Băng thức dậy rất sớm, hơi nhúc nhích người thì thấy Thiên Vũ đang ôm mình. Cô mím môi không dám nhúc nhích gì thêm, cả người lại bắt đầu run.
Thiên Vũ cũng cảm nhận được Băng tỉnh lại, nhưng anh không có ý định dậy. Nếu bây giờ dậy Băng sẽ sợ hơn, anh còn muốn nằm ôm cô lâu hơn nữa.
Cả căn phòng đang im lặng bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại reo, Băng có hơi ngước lên nhìn điện thoại. Thiên Vũ thì khó chịu ra mặt, anh vốn dĩ muốn một ngày yên bình cũng không được. Nhưng anh giả vờ không nghe thấy. Băng cũng không biết làm sao, cô sợ gọi anh dậy anh sẽ tức giận với mình. Nhưng tiếng chuông lại reo lần thứ hai. Băng đành đưa tay run run vỗ nhẹ vai Thiên Vũ.
- Anh...anh có điện thoại. - Băng nói rất nhỏ.
Tuy cô muốn gọi anh nhưng cũng không dám gọi to. Thiên Vũ thấy Băng nói vậy mới mở mắt nhìn cô. Băng rụt cổ không dám nhìn anh.
- Chuyện gì?- Thiên Vũ cầm điện thoại lên nghe.
- Anh, tí nữa em có việc bận. Anh thay mặt em tổ chức cuộc họp nhé.- Mộng Khiết từ đầu dây bên kia nói.
- Tự làm.- Thiên Vũ nói xong định tắt máy không may góc điện thoại lại cộc vào đầu Băng.
- A.- Băng kêu nhỏ tiếng, lấy tay xoa đầu.
Thiên Vũ thấy vậy cũng tắt bỏ điện thoại xuống xoa đầu cho cô. Anh còn giở tóc ra xem có bị sưng không nữa.
- Đau lắm sao?- Thiên Vũ xoa xoa đầu Băng hỏi.
- D-dạ...đỡ rồi ạ.- Băng hơi run nói.
Mộng Khiết ở đầu dây bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-mot-bong-tuyet-nho/997757/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.