Bạch Kính Xuyên sống trong quân ngũ đã lâu, tác phong tiết kiệm theo đó ngấm vào xương tủy. Anh không phô trương gọi tràn lan các món ăn, mà chỉ gọi vài món cơ bản Triệu An Ngữ thích ăn.
Thấy cô động đũa vài lần cho có lệ, còn lại chủ yếu ngồi im mơ màng suy nghĩ gì đó, Bạch Kính Xuyên đặt đũa xuống bát, khẽ hỏi: "Thế nào, khẩu vị đã thay đổi?"
Sườn xào chua ngọt, tôm chiên, đúng là những món cô thích, nhưng Triệu An Ngữ cảm thấy ăn cùng người mình yêu và ghét khác nhau rất lớn, chủ yếu là không có cảm giác muốn ăn.
"Đúng vậy, anh có hỏi qua ý tôi không? Bạch Kính Xuyên lúc nào anh cũng vậy? Không quan tâm đến cảm nhận người khác." Triệu An Ngữ đưa mắt nhìn anh ta, không muốn cho người đàn ông này thỏa mái, nói trái lòng kiếm cớ mắng.
Bạch Kính Xuyên vô duyên vô cớ bị mắt, sắc mặt hiện lên hai chữ không vui. Cô nói anh không quan tâm đến cảm nhận của cô? Vậy quan tâm thì thế nào? Cô sẽ có cái nhìn khác về anh chứ?
Tính cách Triệu An Ngữ anh rất hiểu, càng buông lỏng cô càng chạy thật xa.
Bạch Kính Xuyên thở dài một hơi nói:
"Ngữ Ngữ em đã từng rơi vào tình cảnh cho dù có không thích vẫn phải ăn chưa? Có khoảng thời gian chỉ cần là đồ có thể no bụng được tôi đều không chê."
Để có được thành tựu như ngày hôm nay, những khổ sở anh từng trải qua, người khác khó mà nghĩ tới.
Thấy Triệu An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-co-dau-khong-an-phan/2647108/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.