Triệu An Ngữ ở trên lầu nghe ngóng, nhân cơ hội người giúp việc vào phòng để đồ, liền nhanh chân chuồn ra khỏi nhà.
Mấy hôm nay bố cô thay đổi một cách đáng ngờ, ngoài nói chuyện điện thoại với Doãn Khiên ra cô không có cách nào gặp mặt anh.
Người ta nói khi yêu con người thường u mê, Triệu An Ngữ bất chấp ngăn cấm, lái xe tới điểm đã hẹn trước.
Cô chẳng biết từ bao giờ một mối tình được mọi người chúc phúc, ủng hộ, lại trở thành khó khăn trùng điệp?
Trong phòng riêng nhà hàng truyền thống, Doãn Khiên vừa nhìn thấy Triệu An Ngữ liền kích động không thôi, không chờ được cô đến gần, chủ động cất bước tiến về phía cô: "Có vài ngày không gặp, sao em lại gầy đi nhiều thế này."
Đôi mắt Triệu An Ngữ đỏ hoe, có chút uất ức không nói thành lời ôm chầm lấy Doãn Khiên, cô thực sự rất nhớ anh, ngày đêm mong ngóng kề cận.
"Lại đây ngồi đi." Doãn Khiên dịu dàng hôn lên trán Triệu An Ngữ, sau đó nắm tay dắt cô tới bàn ngồi xuống, quan tâm kiểm tra nhiệt độ tách cà phê vẫn còn bốc khói nghi ngút trên bàn, thấy độ ấm vừa phải liền đẩy tới trước mặt cô nói:
"Loại cà phê mà em thích uống thử xem, chỗ này pha rất ngon."
Doãn Khiên vẫn luôn như vậy, quan tâm từng điều nhỏ nhặt nhất, Triệu An Ngữ bị sự ấm áp này làm cho cảm động, nâng cốc cà phê lên miệng thưởng thức: "Ngon lắm."
"Hợp khẩu vị em là tốt rồi." Doãn Khiên chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-co-dau-khong-an-phan/2647109/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.