Tuy khuôn mặt nhỏ chả có tí cảm xúc nào, nhưng chẳng hiểu sao Titus lại nghe ra được nhỏ đang cười nhạo cậu ngu ngốc. Nhưng thấy xấu hổ thì chả phải là Titus. Thế là cậu ta lại nở một nụ cười dịu dàng. Nhưng nụ cười đó chỉ có sức sát thương khi mặt mũi sạch sẽ, còn mặt mèo thì...
Titus quên mất là mặt mình toàn vết đen của muội than.
Kết quả là Seith nhìn thấy một tên mặt mèo với nụ cười trông hết sức khả ố. Một lần nữa, tầm quan trọng của sắc đẹp lại được nhỏ âm thầm khẳng định.
Dưới sự chỉ đạo của Seith, cả trăm que pháo đã được làm ra. Titus châm lửa một que rồi ngắm nhìn nó tỏa sáng rực rỡ trên tay. Đẹp thì đẹp thật nhưng mặt cậu ta nhanh chóng đen lại.
"Không phải đã nói là những tia sáng trên bầu trời đêm sao? Giờ thì hay rồi, nó nằm chình ình trên tay tớ này. Ngài thiên tài thông minh tuyệt đỉnh ơi."
Seith chẳng nói chẳng rằng giật luôn que pháo sáng trên tay Titus, bước ra khỏi phòng, vứt nó thật mạnh lên trời. Que pháo sáng phát ra những tiếng "tách tách" trên bầu trời rồi nhanh chóng rơi xuống nằm im lìm trên mặt đất. Xong xuôi, nhỏ từ tốn dùng khăn tay lau đi vết muội than trên người rồi mới đáp: "Giữa bầu trời đêm rồi nhé."
Nụ cười dịu dàng thường trực trên môi Titus biến mất. Nhưng cũng không thể bắt bẻ được chữ nào.
Seith hả hê. Xứng đáng! Ai kêu cậu ta đem nhỏ ra làm chuột bạch thí nghiệm rồi còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-thoai-ngao-du-cua-an-choi-trac-tang/2598796/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.