"Bụp."
Cơn đau bất thình lình xuất hiện nơi bả vai khiến Seith không thể nắm chắc bình tưới nước. Nó rơi xuống đất, đập gãy một gốc cà chua gần đó, nước bên trong cũng sánh ra ngoài.
"À quên nói với cậu, tớ đã cho cậu dùng thuốc giảm đau. Đó cũng là lý do mà người cậu toàn vết thương nhưng vẫn đi dạo trong vườn khỏe mạnh như bây giờ đó. Trước kia nó có tác dụng ba ngày lận, sao lần này ngắn vậy nhỉ? Chắc phải ghi chép lại rồi nghiên cứu thêm thôi!"
Hai câu đầu là cậu ta nói với Seith, còn hai câu sau là lẩm bẩm một mình. Nhưng khoảng cách từ chòi nghỉ mát đến mảnh vườn cà chua quá gần, nó cũng chẳng gây trở ngại việc nhỏ nghe hết đoạn tự thoại kia.
Thảo nào dù trên bả vai có một vết bầm do bị quỷ sừng trâu chụp trúng lúc kiếm gãy nhưng Seith chẳng cảm thấy đau đớn.
Cậu ta nói việc giải đáp thắc mắc là sự đền bù vì nhỏ làm việc chăm chỉ. Vậy sự đền bù cho việc cậu ta cứu Seith là gì? Hiển nhiên là nhỏ đã trở thành chuột bạch thử thuốc.
Đúng là trên đời chẳng ai cho không ai cái gì!
Nhỏ liếc Titus bằng ánh nhìn lạnh ngắt, giọng mỉa mai: "Cậu là một người rất sòng phẳng nhỉ?"
Titus không thèm để ý sự khác thường trong lời Seith: "Không cần phải khen ngợi vậy đâu!"
Seith không hé răng, cũng chẳng thèm nhìn cậu ta nữa, nhịn đau xoay người hướng về phòng. Nhưng vì vết thương khá nặng nên phải đi thật chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-thoai-ngao-du-cua-an-choi-trac-tang/2598797/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.