"Vậy thì anh đi đi, dì mà nhìn thấy em sẽ không vui đâu." Vinh Nhung đivài bước rồi đứng lại ở sau lưng Vinh Hưởng, tay nắm chặt khung cửakhông chịu buông tay, cả gương mặt đều nịt nọt lấy lòng anh.
Vinh Hưởng dừng bước chân, nhìn cô khẩn trương và đề phòng như vậy làmcho anh có chút buồn cười cũng đồng thời có chút buồn bực: "Buổi tốicũng phải gặp, hôm nay là sinh nhật của mẹ chắc hẳn mẹ sẽ rất vui vẻ,vậy nên chắc mẹ sẽ không làm khó gì em đâu. Em và anh chỉ cùng nhau điđón mẹ thôi mà, sợ cái gì chứ?" Nói xong lại dùng sức lôi kéo cô, ai màbiết cô nhóc này nhìn ốm tong ốm teo nhưng sức lại không yếu tí nào. Nếu dùng sức tiếp thì anh sợ sẽ làm cô bị thương.
Vinh Nhung kiên quyết lắc đầu: "Đừng mà, dì đi Mỹ vui chơi giải sầu vừamới về mà còn phải nhìn em nữa thì tâm tình không chừng sẽ trở nên xấuđi đó." Cô bây giờ là thật rất sợ gặp lại Hồng Mộ, nếu không cẩn thận sẽ nổ tung cả bãi mìn, nói không chừng quan hệ mỏng như băng đối với VinhHưởng cũng sẽ bị đánh nát.
Vinh Hưởng nhíu mày, trong lòng có chút bất đắc dĩ. Sức dùng ở tay buông lỏng đi nhiều: "Vậy em để tài xế chỡ mình về nhà rồi đợi ở nhà đi, anhsẽ đón xe đi ra sân bay."
"Không cần đâu tự em sẽ ngồi xe buýt về. Anh cũng mau đi đi, trời lạnh như vậy đừng bắt dì phải đợi."
Trên mặt Vinh Hưởng có chút nụ cười, lặng lẽ ôm cô một cái rồi cúi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-thoai-anh-va-em/1537235/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.