Mưa ngày một lớn, dòng người dần tản ra theo từng nhóm nhỏ. Vinh KiếnNhạc đưa mẹ ruột Hồng Mộ rời khỏi, bà cụ bước chân sớm đã tập tễnh, nétmặt khô kiệt. Cầm chặt tay Vinh Kiến Nhạc, định nói lại thôi, cuối cùngchỉ im lặng lau nước mắt. Người đã mất, có nói gì đi nữa cũng chỉ vôích.
Vinh Hưởng đứng trước bia mộ, giống như xa cách với toàn bộ thế giới.Vinh Nhung lạnh cóng tới mức run lẩy bẩy, chậm rãi đến gần anh, “Anh ơi…… Về thôi.” Vinh Hưởng không lên tiếng, chỉ quay đầu lại nhìn cô. VinhNhung đón nhận ánh mắt của anh, hơi rũ mắt xuống. Vì sao trong mắt củaanh ấy, lại manghàm ý của sự tha thứ?
“Như thế nào?”
Vinh Hưởng cười lạnh, vừa nói vừa bước lên phía trước. Trong lòng VinhNhung chợt dâng lên lạnh lẽo, không ý thức được mà đi theo bước chânanh. Vóc dáng cao lớn của anh lúc này lại lộ ra sự cô đơn, bước chânnặng nề chậm chạp. Vinh Nhung cách anh mất bước chân, không dám tùy tiện tiến lại gần. Anh lúc này, quanh người đều lộ ra cảm giác xa lạ khiếncô đề phòng.
Cô sợ, sợ giờ phút này anh sẽ nhìn cô.
Vinh Hưởng đi phía trước, bước chân nặng nề xuyên qua màn mưa bàng bạc,nước mưa tí tách nhỏ xuống từ tóc anh. Vinh Nhung bị lạnh đến nỗi răngva lập cập, hai tay ôm chặt lấy cơ thể để giữ ấm. Không biết đi được bao lâu, nghĩa trang hoang vu dường như chỉ còn lại hai người họ. Bên taitrống rỗng chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi “Ào ào”, không khí vùng ngoại ôthoang thoảng mùi bùn đất dưới trận mưa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-thoai-anh-va-em/1537236/quyen-1-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.