Trên chiếc giường lớn hỗn độn, thân ảnh mảnh khảnh nữ tính ngồi dậy.
Kiều Vũ Tâm thật cẩn thận bước xuống giường, theo bản năng liếc nhìn người đàn ông đang nằm úp sấp ngủ bên cạnh, khuôn mặt anh tuấn mang theo vẻ đẹp mị hoặc được mái tóc đen dầy che đi hơn phân nửa, trần trụi ở bên ngoài tấm drap là tấm lưng kiên cường cùng hai chân khỏe mạnh màu đồng, thật là một sự kết hợp hoàn mỹ, làm lòng cô rung động không thôi.
Cô thương anh.
Cô rất rõ ràng sự lựa chọn của bản thân.
Từ bốn năm trước, trong một đêm mưa cô đã cứu một người bị thương do đạn bắn trúng, người đó chính là anh, từ lúc ấy vận mệnh của hai người không chung đường tự nhiên lại được cột chặt vào nhau, vĩnh viễn không bao giờ có thể tách ra.
Cô không muốn hỏi đến công việc riêng của anh, ở bên nhau đã mấy năm nay, cô không biết rõ công việc của anh, không biết anh có bao nhiêu người bạn, cũng chưa từng gặp qua người nhà của anh.
Anh ít lời lại lạnh lùng, đôi mắt anh thâm trầm, khi anh nhìn chăm chú vào cô thật sâu, lúc đó tim của cô sẽ đập thật nhanh, hô hấp không thuận, bất tri bất giác chết chìm trong ánh mắt của anh, không thể tự thoát ra được.
Cô nghĩ, có lẽ do cô là người quá khát vọng tình cảm, cha mẹ mất sớm khiến cô khát vọng ở trong sự cô độc tìm kiếm một loại ấm áp cùng ôn nhu khác để thay thế, nên ông trời an bài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-nhan-on-nhu-cua-hac-bao/2315781/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.