“Cạch ———“
Ơ?!
Harry lại xoay xoay nắm cửa, phát hiện cửa không thể mở. Nhưng cậu như cũ chưa từ bỏ ý định, đùa cái gì vậy, đến cửa đầu tiên còn không thể mở thì làm sao kết thúc cái trò chơi chết tiệt này? Cậu cầm cái tay nắm xoay tới xoay lui, cuối cùng ủ rũ đá lên cửa một cái, dừng lại.
Cậu quay đầu nhìn người nào đó giống như đùa giỡn thảnh thơi nhìn mình, gằn giọng, “... Có lẽ, chúng ta phải điều tra căn phòng này trước, xem xem có manh mối gì không.” Voldemort từ chối cho ý kiến, dùng đũa phép chỉ chỉ bàn học hắn vẫn luôn tựa vào, ý nói chỗ này là của ta.
“Vậy chỗ này của ta! Hy vọng ngươi đừng có lại đây làm phiền ta!”
Harry chỉ chỉ cái giường duy nhất còn lại trong phòng, về phần cái chậu cây kia, bởi vì ở gần bàn học mà trực tiếp bị Harry phân đến phạm vi Voldemort nhận thầu. Hiển nhiên, hai người đều cho rằng nếu đối phương cùng mình tìm một nơi sẽ chỉ mang thêm cho mình phiền toái, cho nên mới phân chia ranh giới muốn đối phương đừng có xâm phạm địa bàn của mình, cái hành vi y như học sinh tiểu học này làm cho người khác không còn gì để nói.
Harry bò trên giường trái mò phải mò, không thu hoạch được gì, mà giờ khắc này Voldemort đưa lưng về phía cậu lại ở trong ngăn kéo bàn học phát hiện một quyển nhật kí cùng một quyển đồng nhân đam mỹ.
Không sai! Mấy người không có đọc nhầm đâu! Chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-me-du-hi/2836907/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.