Nghe thấy tiếng của Thập Dương, thân hình Vô Trần không khỏi sững một cái, hiểu được đây là đang thúc giục chàng rời đi.
Nhưng chỉ trong nháy mắt sững sờ này, cành đào của Ô Thiệu Tùng đã vung đến trước mặt. Đánh nhau lâu thế rồi, trong lòng hắn ta cũng có mấy phần tò mò. Người này là ma, tu vi cũng tương đương với hắn, đến cả vóc người cũng không khác mấy, chẳng hiểu sao mà lại mang đến cho hắn một cảm giác quen thuộc. Nhưng xác thật là họ chưa từng gặp nhau bao giờ.
Mỗi lần xuất chiều, đối phương đều có thể nhanh chóng chặn lại, cũng công kích. Hắn ta có thể khẳng định là đối phương cũng không quen thuộc với chiêu thức, bởi vì chính đối phương ra chiêu lộn xộn vô cùng. Đối phương chẳng hề trải qua tu luyện hay được chỉ dẫn tí nào, dường như tất cả các phản ứng đều là làm theo bản năng.
Thân thủ và nhạy bén thế này không khỏi làm hắn ta nảy sinh mấy phần hảo cảm. Hắn muốn nhìn thử dáng vẻ của đối phương một chút.
Nhưng Vô Trần lại chẳng hề có hảo cảm gì với Ô Thiệu Tùng, thế mà người này lại giống hệt mình, lần đầu tiên chàng gặp phải cảnh tượng như thế.
Chàng chưa trải nhiều sự đời mấy, không hề hiểu được thế này là ý gì, chỉ cảm thấy chán ghét theo bản năng! Thế này thì nhỡ đâu về sau a Hỉ lại nhận nhầm hắn thành mình thì phải làm thế nào đây? Lẽ nào nàng dẫn mình đến đây cũng là vì hắn giống hệt mình à?
Tiếng gọi của Thập Dương đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-cuu-dai-ma-vuong-bi-chat-xac/873845/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.