Dương Thiền Tông giới, Tây Sơn tự.
Điểm Đăng ngồi một mình dưới gốc cây hải đường trong chùa, nhắm mắt đả tọa.
Hồi lâu, rốt cuộc lão ta cũng dần mở mắt, khép hai ngón tay của bàn tay phải, rút ra một sợi kim quang trên trán, đưa vào trong gốc cây.
Hải đường tự lung lay mà không cần gió, nụ hoa dần nở ra, tận tình hấp thu chất dinh dưỡng. Theo luồng kim quang được rót vào, đóa hoa nở càng thêm xinh đẹp, lá cây càng thêm sáng bóng, cứ như là được mưa xuân tưới vậy.
Ngọc Vô Tình thấy cảnh này, không kiềm được hoảng hốt. Ông ta vội bước nhanh đến, mặt mày lo lắng, lại dừng ở ngoài mấy trượng, không dám quấy rầy lão.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Điểm Đăng cũng dừng tay, thở phào một hơi, cười nói: “Tiện nghi cho tiểu tử này rồi.” Cây hoa hưng phấn, đung đưa cánh hoa rơi đầy xuống người lão, cứ như đang trả lời lão vậy.
Ngọc Vô Tình vội tiến lên, không hiểu: “Sư tôn! Đây là vì sao?”
Điểm Đăng đứng dậy, thân hình hơi không vững, Ngọc Vô Tình vội đỡ lão, “Sư tôn…..”
Điểm Đăng lại vung tay phải lên, huyễn ra thiền trượng, giao cho Ngọc Vô Tình. Trượng có ba tầng, tổng cộng mười hai vòng tròn to nhỏ khác nhau treo ở trên. Cây trượng này chính là đại biểu cho trụ trì Tây Sơn tự.
Lúc vừa xong, Điểm Đăng đã rót hết tu vi toàn thân vào trong gốc cây, bây giờ lại giao thiền trượng cho Ngọc Vô Tình. Đây là ý gì thì đã quá rõ ràng rồi. Nhưng ông ta vẫn không hiểu, “Sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-cuu-dai-ma-vuong-bi-chat-xac/873844/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.