Chết rồi? Sao có thể thế này được? Sao lão lại chết được? Nàng ta không tin nổi!
Vốn tưởng rằng lão chỉ ẩn giấu tu vi, cố ý tỏ vẻ suy yếu, vốn muốn trừng trị lão thật hung hăng một phen, lại chưa từng nghĩ thế mà lão lại thật sự không còn tu vi…..
Ngọc Yên run rẩy vươn tay ra, phát hiện đầy người lão là máu, không có chỗ nào nguyên lành, chỉ còn là một khung xương trống rỗng, không có chỗ để chạm tay vào nữa.
“Điểm Đăng!” Đôi con người của nàng ta đỏ như máu, hét lớn: “Điểm Đăng! Ngươi đừng có mà giả vờ! Ta biết là ngươi giả vờ!” Một tiểu nhân tư lợi như thế, sao có thể thật sự chết để cứu người được? Nhất định đây là âm mưu của lão!
Nàng ta rút dao găm trong tay lão ra, cười nhe răng, nhắm mũi dao thẳng vào chỗ trái tim lão – Này thì giả vờ này!
Nàng ta xoay tròn mũi dao ở trái tim lão, máu tươi chảy ra theo ngón ta nàng ta. Cho đến tận khi đã băm nát toàn bộ lồng ngực lão, Điểm Đăng vẫn chẳng có chút phản ứng nào.
Lão đã chết thật rồi.
Nàng ta rút dao găm ra, ngã ngồi xuống đất, ánh mắt tràn ngập mê mang và không hiểu. Thi thể của Điểm Đăng mềm oặt, đổ ra sau. Khuôn mặt quen thuộc kia đã dính đầy máu trên đất, có vẻ dữ tợn vô cùng.
Là một nhân tinh sống vạn năm, thế mà lại có thể chết à? Lão ta là đến để chuộc tội thật hay sao?
Những người phàm bị nhốt trong kết giới kêu khóc ầm lên, khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-cuu-dai-ma-vuong-bi-chat-xac/873846/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.