Vân Tuân Vũ lúc này đi qua một cái ngõ hẹp. Vừa rồi y nhìn thấy người của Ma giới, đuổi theo thì đi đến chỗ này. Nhưng là tên Ma tộc kia đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Tinh thần hơi bất ổn, y thận trọng quan sát xung quanh, chỗ này rất vắng lặng, dường như không có người sinh sống ở đây. Là một nơi bị bỏ hoang.
Bỗng nhiên, từ trong con hẻm nhỏ hẹp vang lên một tiếng động. Nghe kỹ thì là... tiếng rên rỉ ái muội.
Khá là quen tai. Vân Tuân Vũ vẻ mặt vô biểu cảm, nhíu chặt mày. Đang lúc y định làm lơ mà bước qua, thì bên trong lại truyền đến một câu nói. Rất đơn giản, chỉ có hai chữ, nhưng lại khiến cho nét mặt của Vân Tuân Vũ sa sầm tối tăm.
"Nhị ca."
Y nép mình vào bên tường, vẻ mặt khó coi hết sức. Y vốn dĩ không phải hạng người thích rình mó chuyện riêng tư của người khác. Nhưng giọng nói quen thuộc yêu kiều này, lại khiến cho y muốn rời đi mà không thể.
Vân Tuân Vũ im lặng, tiếp tục lắng nghe. Lúc này, phía trong lại truyền ra một tiếng nói khác.
"Tiểu Phong. Đệ thật chủ động a."
"Nhưng nếu có một ngày, giữa hai chúng ta bị đại ca phát hiện, đệ sẽ làm thế nào đây? Là rời bỏ ta, hay là rời khỏi y?"
"A, chuyện này không cần phải lo. Đệ đối với đại ca không có cảm tình giống như huynh. Nếu bị phát hiện, đệ sẽ giải thích rõ ràng với y, quay trở về bên cạnh huynh! Nói cho cùng, thì huynh ấy cũng chỉ giống như một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-ngo/1805572/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.