Cho đến cuối cùng, Vân Ngạo Phong cũng không thể ngờ được rằng, minh tụ dạ tán là có thật.
Lúc đi là bốn người, bây giờ thì đã là mỗi người một nơi. Chuyện xảy ra đến nước này, Vân Ngạo Phong chung quy vẫn có chút bức bối, bất an.
Hắn trở lại rừng Cảnh Mộc rồi, muốn đi ra trái lại là một việc rất khó. Bây giờ hắn không có la bàn, Truyền Tống Phù thì bị vô hiệu, đúp kết lại chính là không thể xác định được phương hướng.
Nhớ lúc đó Vân Tuân Vũ cũng là từ một chỗ cùng biến mất. Vậy, chắc chắn không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên rồi. Mà là, có người ở phía sau giở trò.
Nhưng Vân Tuân Vũ không có ở chỗ này, Vân Ngạo Phong đã tìm rất lâu, cũng không thấy có một bóng người nào.
Có lẽ, người phía sau bức màn kia cố ý gây ra những biến cố này, không muốn bọn họ gặp nhau.
Cũng có thể người này cùng người tạo mê trận ở Thê Tam thành là một người.
Đi lang thang trong rừng Cảnh Mộc rất lâu, không có thứ gì kỳ lạ cả, cũng không có yêu thú hay ma thú gì đó. Ngược lại, chỗ này trở nên hoang vắng cùng cực, khi cảm nhận rõ sẽ cảm giác được một tia yên bình vi diệu.
Chỉ là, lúc này Vân Ngạo Phong lại nhìn thấy một vệt máu. Vệt máu này dính trên thân cây, có lẽ đã lâu nên màu sắc cũng đã chuyển đổi, từ đỏ biến thành nâu.
Nhưng không chỉ có vậy, xung quanh khắp nơi đều là mùi máu tanh tưởi khiếp người. Bỗng nhiên, một vật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-ngo/1805573/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.