Vân Ngạo Phong cùng Vân Tuân Vũ vừa bước ra khỏi tiểu điếm, đã không thấy bóng dáng Mộc Du Tử đâu.
Hai người men theo đường cái ồn ào huyên náo mà đi, chân đạp lên từng miếng đá lót dưới đất, trùng điệp vang lên tiếng lộp bộp không ngớt.
Ấy vậy mà đi một hồi hai người lại lạc mất nhau, Vân Ngạo Phong theo quán tính hoảng hồn một phen. Lia mắt tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, nhưng xung quanh chỉ toàn là những người xa lạ.
Ở đây đông người, Vân Ngạo Phong da mặt lại mỏng, không tiện lên tiếng gọi y. Vì thế, hắn đành lủi thủi đi từ ngõ này sang ngách khác, ánh mắt chăm chú quan sát xung quanh.
Mãi một hồi lâu sau, rốt cuộc hắn nhìn thấy bóng lưng y giữa dòng người mênh mông kia. Khẽ thở phào một hơi, đảo bước chân về phía trước.
Chỉ là, vừa bước được hai bước đột nhiên có một người va vào vai hắn. Người nọ thân thể chao đảo, sau đó ngã sõng xoài trên mặt đất.
Vân Ngạo Phong theo bản năng nhìn xuống. Chỉ thấy một thiếu niên khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi. Trên thân là một bộ y phục lôi thôi, nhiễm bụi bẩn. Hai mắt lại nhắm nghiền, một bên má nện xuống mặt đất.
Động tĩnh cũng không thể nói là lớn, nhưng người người chen chúc nhau, khắp đường cái dường như sắp chật tới nơi. Hiển nhiên, một tiếng 'bộp' này lại kéo đến sự chú ý của rất nhiều người.
Những người đi bên cạnh Vân Ngạo Phong đều đồng loạt tránh xa hắn vài bước chân. Nhíu mày nghi hoặc nhìn thiếu niên bất tỉnh phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-ngo/1805571/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.