Chỉ qua một tuần là thầy chủ nhiệm đã cầm trên tay điểm tổng của cả lớp. Trước đó thì giáo viên bộ môn đọc điểm cho cả lớp rồi, chỉ còn thiếu điểm văn của thầy mà thôi.
Cả tuần tôi cứ thấp thỏm không yên, nhiều lần hỏi điểm của mình nhưng thầy chỉ nói bài kiểm tra lần này rất kém. Còn bắt tôi làm đi làm lại, tới khi thầy hài lòng mới được nghỉ.
Tôi hồi hộp chờ thầy ấy đọc đến điểm của mình. Nghe được con số 5,5 không phải là sự bồn chồn lo lắng như tôi đã tưởng. Bởi vì điểm tổng kết môn văn của tôi là 6,5, nằm trong danh sách học sinh khá. Nhờ những bài kiểm tra một tiết và kiểm tra 15 phút đã giúp tôi gỡ lại điểm thi học kì.
Nghe đến danh hiệu học sinh khá mà tôi mừng muốn nhảy cẫng lên. Mặc dù năm nào tổng kết cũng dừng lại ở điểm 6,5. Thế nhưng lần này mang lại cảm giác như vừa bước trên một sợi dây, những giọt mồ hôi chảy đầm đìa trên mặt mà tôi lại không dám đưa tay ra lau. Trong lòng phập phồng nỗi lo, sợ rằng bước hụt một bước là tôi bị ngã xuống dưới với những thương tích đầy mình.
Chiều đến, tôi xách túi khoai tây sang nhà thầy, dự định sẽ làm món khoai tây chiên. Khoai là mẹ tôi mua về nấu canh nhưng còn thừa, lần nào mẹ cũng để cho nó mọc mầm xong lại mang ra vườn trồng. Nên tôi xin mẹ một ít rồi mang sang nhà thầy làm.
Làm ở nhà cũng không phải không được nhưng dạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-thanh-xuan/3510802/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.