Chương trước
Chương sau
Phía sau lưng Cố Tây Châu còn có Tần Trục Hoài và một Hứa Phù Tang đứng xa theo dõi.

Ban nãy thấy Tân Trục Hoài ghé tai, vẻ mặt anh ngưng trọng, sau đó cả hai đi ra ngoài. Hứa Phù Tang bèn tò mò bám theo.

Cố Tây Châu buông tay ông chủ Tô ra.

Vẻ mặt của ông chủ Tô lập tức thiên biến vạn hóá: "Sếp, sếp Cố, không ngờ lại gặp ngài ở đây, hân hạnh, hân hạnh."

Cố Tây Châu trực tiếp phớt lờ, anh chỉ nhìn Vãn Tri Ý. Đôi mắt cô hơi đỏ, cổ tay bị bóp đỏ lên trong lúc giằng co, còn bị móng tay đôi phương cào xước.

"Muốn gọi 113 không?" C°

Vãn Tri Ý không thèm nhìn người đàn ông, cô gọi Tần Trục Hoài phía sau: "Trợ lý Tần, mượn điện thoại anh một lát."

Tần Trục Hoài bèn đi lên, chủ động đưa điện thoại. Vãn Tri Ý gọi cho 113 thật. Còn ông chủ Tô kia đứng đờ người tại chỗ, vẻ mặt méo mó nhưng không dám mở miệng.

Cố Tây Châu không thèm để ý tới thái độ phớt lờ của Vãn Tri Ý, anh hai tay đút túi quần, hỏi cô: "Ông ta có ức hiếp em không?"

Lúc này Vãn Tri Ý mới nhìn anh, nhưng trong mắt cô đầy vẻ buồn bực: "Cảm ơn sếp Cố đã quan tâm, nhưng tôi biết cách bảo vệ bản thân mình."

Ông chủ Tô, với trực giác của đàn ông, phát hiện quan hệ giữa hai người không bình thường.

Ông ta nhất thời sợ hãi, ấp úng:

"Sếp Cố nói... nói gì vậy. Sao tôi ức hiếp được cô ta chứ, trái lại, cô ta mới ức hiếp tôi, cái tát trên mặt tôi đến giờ còn thấy... thấy bỏng rát này."

Nghe xong, ánh mắt Cố Tây Chia tia sang ông chủ Tô, mày chau lại: "Tuổi của ông có thể làm bố cô ấy rồi, nhường phận con cháu một chút có chết người không?"

"Không... không chết người." Ông chủ Tô ấp úng, sau cùng không dám hé răng nửa lời. Lúc cảnh sát đến, Hứa Phù Tang cũng nghe ngóng được đầu đuôi câu chuyện.



Hoá ra là mợ của Vãn Tri Ý tự ý mai mối cho cô với một ông già đã ly hôn, còn nhận tiền của đối phương, lừa Vãn Tri Ý đến đây, định bụng bỏ thuốc vào rượu, lừa con gái nhà người ta gạo nấu thành cơm.

Nếu Cố Tây Châu không kịp thời ra tay, e là Vãn Tri Ý sẽ rất thê thảm.

Song, Hứa Phù Tang không có lấy nửa điểm đồng tình, trái lại, cô còn bắt đầu nảy sinh cảm giác không ưa. Nghe Ôn Uyển nói, cô ta cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, còn từng có ý ve vẽn Cố Tây Châu. Tuy hiện tại mục tiêu đã đổi sang Hàn Tri Ngôn, nhưng chung quy cũng vẫn là thứ đáng ghét nhòm ngó người đàn ông của cô.

Sau khi lấy lời khai, cảnh sát thông qua camera nhà hàng và trên đường, phát hiện Thẩm Hoan lén chuồn đi, đến một ngân hàng định gửi tiền. Họ bèn báo cho cảnh sát khu vực đó, lập tức bắt giữ, đưa cả người và tang chứng về nhà hàng.

Thẩm Hoan vừa thấy tiền mất, lại thấy Vãn Tri Ý xuất hiện. Bà ta giận dữ lao đến nhưng bị cảnh sát kéo lại.

"Vãn Tri Y, mày điên rồi! Tao là mợ mày đó! Mày lại báo cảnh sát bắt mợ mình, đồ vô ơn!"

Vãn Tri Ý đi tới, giáng một cái tát lên mặt Thẩm Hoan.

"Mày... mày dám đánh tao! Con điên này!"

"Đến giờ tôi vẫn kính trọng gọi mợ một tiếng mợ là rất nể mặt cậu rồi. Bà năm lần bảy lượt tính kế, hết sếp Trịnh đến Đổng Thịnh Vượng, giờ lại đến ông Tô này. Tôi sẽ nói với cậu!"

"Mày nói đi, tao sợ à!"

Thẩm Hoan bị cảnh sát đưa đi.

Vãn Tri Ý cũng rời khỏi vùng đất thị phi. Cô xoay người bước đi. Tiếng Tần Trục Hoài gọi phía sau hai chữ "Cô Vãn." hoàn toàn bị cô ngó lơ.

Bên ngoài đường lớn, ngựa xe qua lại tấp nập. Vãn Tri Ý không gọi taxi mà đi bộ trên đôi giày cao gót 8cm.

Hôm nay cô thật thảm hại, bị Cố Tây Châu nhìn thấy thì thôi, còn bị Hứa Phù Tang từ xa thấy hết. Chuyện này ắt còn truyền đến tai Ôn Uyển, cô ta nhất định sẽ chế giễu cô.



Vãn Tri Ý cứ thất thểu bước đi, chẳng ngờ ông trời cũng không muốn chiếu cố đến cô nữa, trút xuống một cơn mưa bất chợt, còn ngày một to dần.

****************

Lúc đó, trong Đỉnh Thái Phong, bữa ăn xã giao cũng bước vào hồi kết. Cố Tây Châu không hề muốn lãng phí quá nhiều thời gian vào bữa cơm này, thậm chí là dự án này. Tần Trục Hoài đã xuống hầm đánh xe lên chờ ở cửa lớn.

Hứa Phù Tang đi theo Cố Tây Châu và mấy vị lão tổng ra ngoài, chủ động tấn công:

"Tây Châu, bên ngoài mưa rất to, trời mưa đường trơn em không dám lái xe, anh đưa em về được không?"

"Cô không dám lái thì nhờ lễ tân gọi một người lái thay đến, tôi còn có chuyện, không tiện đưa cô về." Ngữ khí khách sáo, thái độ xa cách.

Hứa Phù Tang nắm chặt quai túi xách, sau đó liều mình đi lên túm lấy cánh tay Cố Tây Châu: "Anh cho em đi nhờ một đoạn cũng được, em sẽ không làm phiền anh."

Ánh mắt Cố Tây Châu sâu thẳm, nhìn Hứa Phù Tang rồi gạt tay cô ra: "Chuyện cá nhân, cô có mặt sẽ bất tiện."

Dứt lời, Cố Tây Châu không ngó ngàng gì đến Hứa Phù Tang nữa, chào mấy vị lão tổng phía sau rồi chui lên xe

Tần Trục Hoài đang chờ sẵn. Vẻ mặt Hứa Phù Tang như sắp khóc, nhưng ở nơi công cộng, cô vẫn nuốt ngược vào trong.

Xe lái men theo trục đường Vãn Tri Ý. Cô không gọi taxi, cứ men theo dọc đường này tìm, ắt sẽ thấy người. Quả nhiên, chỉ một lúc sau, Cố Tây Châu đã kêu dừng xe.

Trong mưa, Vãn Tri Y đứng bên đường gọi xe, chỉ là từng chiếc xe lướt qua, không cái nào chịu dừng lại. Cô gọi một lúc thấy vô vọng, tiếp tục đầm mình trong mưa mà đi. Giày cao gót bên dưới đã mài rách gót chân, máu hòa vào màn mưa.

Con người khi bị ép đến mức cùng cực nhất sẽ hay phát tiết. Ban nãy trong nhà hàng, Vãn Tri Ý không dám khóc, nhưng giờ, nước mắt của cô tuôn ra như suối, hòa cùng màn mưa. Cô khóc như này sẽ không ai phát hiện ra.

Tần Trục Hoài dừng xe, Cố Tây Châu cầm theo ô đen, giẫm xuống vũng nước. Anh sải vài bước chân dài, đi tới giơ ô che lên đầu Vãn Tri Ý.

"Lên xe, tôi đưa em về."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.