Vãn Tri Ý ngước mắt nhìn Cố Tây Châu, vành mắt vẫn đỏ ửng. Cô trầm mặc vài giây, sau đó lựa chọn tiến lên vài bước, thoát ra khỏi tầm che của tán ô.
"Cảm ơn ý tốt của sếp Cố, nhưng không cần đâu."
"Mưa to thế này, em sẽ ốm."
Anh tiến một bước, tán ô lại che trên đầu hai người.
"Không cần anh lo." Vãn Tri Ý nói xong, cô vội vàng tăng nhanh tốc độ bước. Cô muốn tránh xa người đàn ông này, nếu không, chỉ cần anh tỏ ra tốt với cô một chút cô sẽ lại ảo tưởng trong lòng anh có mình.
Vãn Tri Ý đã thất bại quá nhiều lần rồi. Cô có chút mệt mỏi, không muốn tiếp tục thử nữa.
Cố Tây Châu cầm ô nhìn Vãn Tri Ý đi trong màn mưa, đoá hoa hồng kiêu hãnh lúc này đang trổ từng cái gai sắc nhọn, sẵn sàng đâm bất cứ người nào tiến lại gần.
Đúng ra nên như cô nói, không cần anh lo, nhưng Cố Tây Châu không làm được đến mức bỏ mặc không lo.
Chỉ cần bên cạnh xuất hiện Vãn Tri Ý, ánh mắt anh sẽ vô thức quét tìm cô, khả năng tập trung của anh sẽ bị phân tán.
Anh thầm đưa ra quyết định, quăng chiếc ô xuống đất, sải bước đi tới bế ngang người Vãn Tri Ý lên.
Cả người cô ướt sũng, váy dính vào da thịt, tóc tai đang chảy từng giọt nước nối tiếp nhau. Nhìn trông thấy tội.
Bông hoa Vãn Tri Ý từ lúc bị bế lên đã giãy giụa, chĩa hết gai đâm về phía thợ vườn Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-tay-chau/3646302/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.