Chương trước
Chương sau
"Cảnh cáo một phen." Hàn Tri Ngôn đáp.

"Chỉ cảnh cáo thôi e không nhớ lâu được." Cố Tây Châu rít một hơi thuốc, nhả khói rồi nói.

"Cậu nói đúng, ngày mai tôi sẽ cho người điều tra về cô ta, cho một bài học nhớ đời mới được. Hiếm lắm mới có một lần làm anh hùng cứu mỹ nhân, không thể để mất sạch hảo cảm của Tri Y, dẫu sao lần này là chân ái, tôi phải cố gắng đến cùng!"

Cố Tây Châu nhả thêm một làn khói: "Hai năm trước, lúc cậu quen một cô gái người Việt Nam cũng nói vậy, kết quả như nào? Yêu xa ba năm, người ta lặn lội sang tận Giang Thành, có ý gả cho cậu, cậu lại chia tay người ta."

"Lần này khác! Cảm giác này tôi chưa bao giờ có trước đây. Mà sao cậu có vẻ không muốn tôi rước mỹ nhân về tay thế?"

Cố Tây Châu bật cười: "Có lần nào tôi ủng hộ cậu sao?"

Hàn Tri Ngôn ngẫm một hồi, thấy cũng đúng.

Cố Tây Châu đưa Hàn Tri Ngôn quay lại Ứng Phủ rồi mới lái xe về. Căn hộ kia đã tặng cho Vãn Tri Ý, anh lái được nửa đường bèn đổi hướng về nhà chính họ Cố.

Tắm táp xong xuôi, lúc nằm lên giường, Cố Tây Châu lại nhớ đến giấc mơ ngắn ngủi trong giờ nghỉ trưa nay.

Trong mơ, Vãn Tri Y nước mắt lệ nhòà, túm lấy ống tay áo anh, nức nở: "Rốt cuộc em có chỗ nào làm chưa tốt? Tại sao anh lại không cần em nữa..."

Thực ra cô rất tốt, chỉ là... anh không cho phép bản thân mình tiếp xúc với người phụ nữ nào đến với mình vì mục đích bất minh.

****************

Thấm thoát, hai tháng đã trôi qua, Giang Thành đón dịp Tết Nguyên Đán lạnh nhất trong lịch sử, mà Vãn Tri Y, dưới danh nghĩa nghệ sĩ của Hải Đường Duyệt Phủ, thuận lợi quay gần xong bộ phim đầu tay. Còn một cảnh quay duy nhất vào đêm 30 Tết sẽ đóng máy.

Sáng 29 Tết, Vãn Tri Ý nhận được cuộc gọi của mợ cô. Đã mấy tháng trôi qua cô nhận được cuộc gọi của Thẩm Hoan, kể từ đêm xích mích trước cửa Ứng Phủ.

Vãn Tri Ý đắn đo một hồi mới nghe máy.

"Cái đồ không có lương tâm, sắp Tết rồi còn không biết về nhà sao?" Mới kết nối đã nghe thấy tiếng càu nhàu của

Thẩm Hoan, Vãn Tri Ý nhíu mày.

"Có việc gì không?"

"Còn có việc gì nữa? Hôm nay là 29 Tết rồi, cậu mày nói nhớ mày, đã đặt bàn ở nhà hàng Đỉnh Thái Phong, 8 giờ tôi nay, nhớ đừng có đến muộn đấy."

"Sao bỗng dưng lại ra nhà hàng ăn? Vả lại, sao cậu không gọi thẳng cho cháu mà lại là mợ?"

"Gọi điện báo một tiếng lại còn phải đích thân cậu mày gọi sao? Tóm lại tối nay nhớ đến đúng giờ, ăn mặc đẹp một chút... chụp cái ảnh Đoàn viên."

Nói xong, Thẩm Hoan cúp máy luôn.



Vãn Tri Y không kịp nói thêm câu nào, cô thấy hơi khó hiểu, bèn gọi cho cậu để hỏi lại, tiếc là máy báo thuê bao không liên lạc được.

Buổi tối, Vãn Tri Ý vẫn quyết định đến nhà hàng kia một phen, nhưng cô không làm theo lời Thẩm Hoan, để mặt mộc, chỉ tô thêm chút son môi rồi rời khỏi khách sạn.

Trên đường đi, Thẩm Hoan còn gọi cho cô hai cuộc, hỏi đang đi đến đâu. Vãn Tri Ý xách túi bước vào cửa lớn nhà hàng, nói qua điện thoại:

"Cháu đến rồi, phòng bao nhiêu?"

"Phòng 9 tầng hai." Giọng Thẩm Hoan vui mừng.

"Được." Vãn Tri Ý cúp máy, đi lên tầng hai.

Bên này, điện thoại vừa ngắt, Thẩm Hoan đã quay ra nói với một người đàn ông tuổi tầm 40, 50, đầu nhẵn bóng, mắt đeo kính lão gọng vàng, miệng còn gắn một chiếc răng giả mạ vàng:

"Ông Tô, Tri Ý nhà chúng tôi sắp tới rồi."

Vị sếp Tô này là ông chủ một xưởng in ấn, vừa ly hôn không lâu, trong tay có vài bất động sản. Thẩm Hoan nhắm vào điểm này, trực tiếp muốn bán cháu gái làm vợ lẽ để lấy một căn nhà và trăm triệu tiền mặt.

Lúc Thẩm Hoan gửi ảnh của Vãn Tri Ý cho ông chủ Tô, ông ta vừa nhìn đã thích, thế nên Thẩm Hoan mới lừa Vãn Tri Ý đến đây.

Lúc Vãn Tri Ý đến phòng bao, cô mới ý thức được mình lại bị Thẩm Hoan tính kế. Ông chủ Tô kia vừa thấy cô, hai mắt đã muốn rơi ra ngoài.

Cô gái còn trẻ trung, xinh đẹp hơn trong ảnh, vả lại còn là gái trinh, làm sao đàn ông không mê cho được.

Vãn Tri Ý giữ chặt túi, xoay người định đi. Ai ngờ Thẩm Hoan đã đoán được ý đồ của cô, lập tức đứng chặn ở cửa.

"Mợ, khả năng nhẫn nhịn của cháu có giới hạn. Nếu mợ không tránh ra, cháu không biết mình sẽ làm gì mất kiểm soát đâu."

Sắc thái biểu cảm của Vãn Tri Ý vô cùng u ám, khiến Thẩm Hoan không dám làm liều, chỉ đành giả khổ:

"Ôi, đến cũng đã đến rồi, ngồi lại ăn một bữa cơm có sao đâu. Nếu giờ mày mà đi, ông chủ Tô tức giận rồi làm khó cậu mày, đến lúc đó một nhà mấy miệng ăn biết làm sao đây? Khó khăn lắm cậu mày mới tìm được việc, ông chủ

Tô có lòng giúp đỡ.."

Vãn Tri Ý vẫn nhất quyết muốn đi, Thẩm Hoan thấy ngon ngọt không được, bèn trực tiếp giật túi xách của Vãn Tri

Ý, đẩy cô vào trong phòng rồi đóng cửa lại, bản thân thì đứng ngoài dùng sức chín trâu mười hổ để giữ.

Một màn này đã bị Tần Trục Hoài vừa đi nghe điện thoại nhìn thấy.

Hôm nay Cố Tây Châu có một buổi xã giao ở đây, trong nhóm dự án còn có đại diện của Hứa thị - Hứa Phù Tang.

Tần Trục Hoài nghĩ một lúc, nhớ ra thân phận của người phụ nữ trung niên kia. Lúc trước tra thông tin về Vãn Tri Ý có thấy nhắc đến, là mợ của cô.

Tần Trục Hoài bèn đi vào phòng bao, ghé tai Cố Tây Châu: "Sếp tổng, ban nãy tôi bắt gặp cô Vãn ở phòng bao đối diện."



"Với ai?" Nghe thấy nhắc đến Vãn Tri Y, sự tập trung của Cố Tây Châu bèn đổ dồn vào Tần Trục Hoài.

"Hình như là mợ cô ấy, nhưng hai người có vẻ vừa nảy sinh xung đột."

"Ừm." Anh chỉ đáp lại một tiếng ngắn gọn.

Cuộc trò chuyện của hai người ngay tức thì bị Hứa Phù Tang cắt ngang.

Hứa Phù Tang để ý từ đầu đến cuối Cố Tây Châu chỉ ngồi tựa lưng vào ghế, không hề tham gia vào cuộc thảo luận của mấy sếp tổng, cô bèn chủ động thu hút sự chú ý của anh:

"Tây Châu, bố em giao dự án này cho em phụ trách, em sẽ cố gắng hết sức mình, sửa cho đến khi anh hài lòng thì thôi."

Cố Tây Châu gật đầu thay lời đáp.

"Sếp Hứa khiêm tốn quá, tuổi còn trẻ đã có học vị Thạc sĩ, còn từng đi du học, chúng tôi hoàn toàn tin vào khả năng của cô."

Mặc cho mấy sếp tổng khen ngợi, Hứa Phù Tang vẫn thấy bất an. Cô có cảm giác Cố Tây Châu không muốn quản dự án này.

Mà sự thật đúng là thế.

Dự án này là chủ tịch Cố đích danh chỉ tên, yêu cầu Cố Tây Châu phải tiếp quản.

Ở phòng bao bên kia, Vãn Tri Ý không muốn ở lại một giây nào. Chỉ nhìn người đàn ông trước mặt mình thôi cũng đủ làm cô buồn nôn, nói gì tới ăn trọn vẹn bữa cơm.

"Đừng căng thẳng, tôi đâu có ăn thịt người. Tôi ấy à, rất hài lòng về em, chỉ cần em gả cho tôi, sinh một thằng cu béo tròn nối dõi tông đường nhà họ Tô, tôi đảm bảo em sẽ ăn sung mặc sướng suốt đời."

Vãn Tri Ý không thể chịu đựng thêm, cô nói thẳng: "Xin hỏi, ông lấy đâu ra tự tin rằng tôi sẽ gả cho một kẻ vừa già vừa xấu? Ông đã mở lời thì tôi nói thẳng luôn, buổi gặ ngày hôm nay tôi bị mợ tôi lừa đến đây, tôi chịu đứng trong này thêm 1 phút, nói với ông rõ ràng đã là nể mặt ông lắm rồi. Xin phép, cáo từ!"

Vãn Tri Ý nói xong, đi thật nhanh ra cửa, cô dồn sức giật bung cửa, thấy Thẩm Hoan đang đứng ngoài áp tai nghe, bèn đấy bà ta sang một bên.

Nào ngờ, ông chủ Tô kia lại đuổi theo, túm tay cô níu lại: "Tôi mặc kệ cô tình nguyện hay bị ép, con mụ Thẩm kia đã nhận của tôi 50 triệu, hôm nay cô không đồng ý gả cho tôi cũng phải gả! Bằng không, tiền của ông thành công cốc sao!"

"Người cầm tiền là bà ta, liên quan gì đến tôi?" Vãn Tri Ý cười lạnh, hai người to tiếng đôi co đã thu hút vô số sự chú ý. Thẩm Hoan thấy tình thế không ổn, sợ bin đòi lại tiền, đã lén lút vứt túi của Vãn Tri Ý lại, chuồn đi mất.

Ông chủ Tô kia sợ người người bàn tán, bèn có ý định lôi Vãn Tri Ý quay lại phòng bao. Ai ngờ cô xù lông, tát cho ông ta một cái:

"Bỏ bàn tay ghê tởm của ông ra!"

Ông chủ Tô bị phụ nữ tát, thẹn quá hóá giận: "Tiện nhân, mày dám đánh ông!"

Dứt lời, ông ta giơ tay lên, định đánh Vãn Tri Ý, tay hạ đến giữa chừng thì bị một bàn tay khác túm lấy, giữ chặt.

Ông ta nhận ra, là sếp tổng của công ty ông ta cung ứng ấn phẩm - Cố Tây Châu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.