"Cảnh cáo một phen." Hàn Tri Ngôn đáp.
"Chỉ cảnh cáo thôi e không nhớ lâu được." Cố Tây Châu rít một hơi thuốc, nhả khói rồi nói.
"Cậu nói đúng, ngày mai tôi sẽ cho người điều tra về cô ta, cho một bài học nhớ đời mới được. Hiếm lắm mới có một lần làm anh hùng cứu mỹ nhân, không thể để mất sạch hảo cảm của Tri Y, dẫu sao lần này là chân ái, tôi phải cố gắng đến cùng!"
Cố Tây Châu nhả thêm một làn khói: "Hai năm trước, lúc cậu quen một cô gái người Việt Nam cũng nói vậy, kết quả như nào? Yêu xa ba năm, người ta lặn lội sang tận Giang Thành, có ý gả cho cậu, cậu lại chia tay người ta."
"Lần này khác! Cảm giác này tôi chưa bao giờ có trước đây. Mà sao cậu có vẻ không muốn tôi rước mỹ nhân về tay thế?"
Cố Tây Châu bật cười: "Có lần nào tôi ủng hộ cậu sao?"
Hàn Tri Ngôn ngẫm một hồi, thấy cũng đúng.
Cố Tây Châu đưa Hàn Tri Ngôn quay lại Ứng Phủ rồi mới lái xe về. Căn hộ kia đã tặng cho Vãn Tri Ý, anh lái được nửa đường bèn đổi hướng về nhà chính họ Cố.
Tắm táp xong xuôi, lúc nằm lên giường, Cố Tây Châu lại nhớ đến giấc mơ ngắn ngủi trong giờ nghỉ trưa nay.
Trong mơ, Vãn Tri Y nước mắt lệ nhòà, túm lấy ống tay áo anh, nức nở: "Rốt cuộc em có chỗ nào làm chưa tốt? Tại sao anh lại không cần em nữa..."
Thực ra cô rất tốt, chỉ là... anh không cho phép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-tay-chau/3646300/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.