Điều đầu tiên Hàn Tri Ngôn làm khi xuất hiện là đến trước mặt Vãn Tri Ý, lo lắng: "Tri Ý, em không sao chứ?"
Vãn Tri Y khá bất ngờ khi thấy Hàn Tri Ngôn ở đây, cô nhìn sang Trì Bích, Trì Bích bèn giơ điện thoại trong tay lên, ghé vào tai cô: "Hề Mộng Dao kiếm chuyện với cậu cùng vì Hàn Tri Ngôn mà ra. Tìm người tháo chuông phải kiếm người buộc chuông, thế nên tớ đã gọi anh ta tới... bằng điện thoại của cậu."
Vãn Tri Y hiểu ra, cô lúc này mới lắc đầu đáp lại Hàn Tri Ngôn: "Tôi không sao."
"Tôi xin lỗi, lại là tôi gây phiền phức cho em rồi. Em và bạn em ra ngoài đợi tôi, chuyện ở đây để tôi giải quyết."
Vãn Tri Ý cũng không muốn đôi co thêm, tâm trạng cô vốn đã rất tệ, không còn tâm trí nghĩ chuyện khác, cô khoác tay Trì Bích, đi ra ngoài.
Ra đến bên ngoài, gió thối làm đầu óc tỉnh táo, Trì Bích khép chặt vạt áo, đưa tay vỗ ngực: "Dọa chết tớ rồi, ban nãy may mà Sở Yến Tuy xuất hiện, nếu không cái chai đó đâm vào cổ cậu ta thì rắc rối to."
Vãn Tri Ý không hề trách Trì Bích đã tự ý gọi Hàn Tri Ngôn đến, trái lại còn thấy áy náy vì gây ra phiền phức: "Xin lỗi, ban nãy cậu sợ lắm phải không?" Cô cũng không ngờ lại có lúc mình mất kiểm soát như vậy
"Sợ thì không sợ, chỉ lo cậu xảy ra chuyện thôi."
Vãn Tri Ý không nói gì nữa, đứng bên ngoài thấy hơi buồn chán, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-tay-chau/3646299/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.