"Anh Cố, tôi còn một chuyện muốn nói với anh."
Cố Tây Châu cũng đáp lại ánh mắt Vãn Tri Ý, anh nhìn cô chăm chú, miệng thì nói: "Không cần phải dùng kính ngữ với tôi, dù sao cô cũng là bạn của Tiểu Hoan."
"Được! Là thế này, hôm trước tôi có nhặt được một chiếc kẹp áo, đang đắn đo không biết là của ai thì tra thấy giá trị của nó trên mạng. Tôi mạo muội nghĩ vật giá trị như này người bình thường không thể nào dùng được, nếu là của anh thì phiền anh báo trợ lý đến gặp tôi sau giờ tan làm."
"Ừ, là của tôi."
Vãn Tri Ý chỉnh lại áo sơ-mi rồi lùi lại giữ khoảng cách nhất định: "Vậy đồ đã thay xong rồi, tôi không làm lỡ dở thời gian tiếp khách của anh, tôi đi trước."
"Khoan đã."
Vãn Tri Ý dừng lại, khẽ cười: "Còn chuyện gì sao?" Cô đã chọn góc độ xoay người hoàn hảo nhất để khoe ra đường cong cơ thể và góc cạnh sườn mặt xinh đẹp.
Cố Tây Châu chú ý đến gót chân lấp lo sau đôi giày cao gót của cô, đã bị ma sát đến tứa máu, ấy vậy mà cô gái này vẫn thản nhiên như không.
Anh cầm lấy lọ thuốc cao Bạch Dược Vân Nam để bôi các vết thương do bỏng hay xây xước lên, giơ ra: "Tôi nghe Tiểu Hoan nói ngày kia nó rủ cô đi leo núi, bôi cái này vào chân sẽ nhanh lành."
Vãn Tri Ý hơi cứng người, nhưng cô khôi phục tâm trạng rất nhanh, quay lại nhận lấy lọ thuốc, cảm ơn rồi lui ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-tay-chau/3644032/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.