Ngạn Thanh khẽ nắm chặt quay cặp,cô bước từng bước về phía hai người bọn họ.Giữ một khoảng cách nhất định cô mới cất lời.
- Cảm ơn hai anh rất nhiều ạ,…
Cô còn chưa nói hết thì Lưu Tự Phong đã bắt đầu tức giận thay cô.
- Điều nên làm mà,sau này em đừng đi về trễ như thế đi đường nào đông người một chút.Đám đó không phải là người mà nếu được giết người thì lúc đó anh cũng không cản Nghiên Dương lại làm gì.
Quý Nghiên Dương không nói gì,anh dập tắt điếu thuốc trên tay mình.Nhìn qua Ngạn Thanh rồi mới lấy từ túi áo khoác ra vài miếng băng cá nhân.Đưa chúng về phía của cô như có như không mà nói.
- Cầm lấy.
Cô ngơ ngác nhận lấy rồi lại nhìn anh chằm chằm nhưng anh đã rời mắt đi,hai người bọn họ tạm biệt cô rồi mau chóng rời đi.Nhìn hai vali to bên ngoài xe thì hẳn hai người bọn họ sắp đi xa nên cô không lề là cảm ơn nữa.
Ngạn Thanh lần này không tự ý đi bộ về nữa,cô bắt một chuyến xe buýt rồi về lại cô nhi viện.Ngồi trên xe cô không hề dời mắt khỏi băng cá nhân,trong đầu luôn xuất hiện bóng dáng của Quý Nghiên Dương.Tất nhiên là cô nhớ anh nhưng chắc hẳn anh không nhớ ra cô đâu.Cậu bé năm nào bây giờ đã là thiếu niên cao lớn như thế,anh đẹp trai hơn nhiều.Vẫn luôn điềm tĩnh như thế,luôn quan tâm đến người khác như vậy.
Liệu cô có còn gặp lại anh nữa không?Chỉ nghĩ đến lần gặp gỡ tiếp theo đã khiến hai bên gò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-ben-goi/3498717/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.