Ngạn Thanh bước vào lớp 9,cô học rất giỏi mỗi năm đều giành được học bổng.Không những thế cô còn biết chơi đàn tỳ bà.Đến độ danh xưng hoa khôi trong trường của cô luôn là chủ đề để mọi người bàn tán. 
Chính vì cô quá nổi bật quá ưu tú nên luôn bị người khác ganh ghét.Cô không có bạn cũng không ai nguyện ý làm bạn cùng cô.Ở cô nhi viện bạn đồng trang lứa cũng xa lánh cô.Không phải vì cô kiêu căng mà lý do rất đơn giản.Chơi cùng cô sẽ bị người khác đánh,chính là bạo lực học đường như mọi người vẫn thường hay nói. 
Ngạn Thanh biết rõ mọi thứ nên cô càng sống khép mình hơn.Cô không muốn ai vì mình mà liên lụy nên dần dần cô trở nên cô lập.Làm gì cũng đều chỉ 1 mình.Cô không nản chí cũng không có tiêu cực.Suy nghĩ của cô lúc ấy rất đơn giản.Nếu mình không thể tự vượt qua được nó thì sống được ích gì chỉ cần cô sống hết mình,không làm gì thẹn với lòng là quá đủ rồi. 
Buổi tối hôm ấy sau khi kết thúc ca làm ở nhà hàng,Ngạn Thanh đeo theo cặp xách trở về cô nhi viện.Cô vẫn luôn đem theo thức ăn về cho mọi người,nếu cô làm như thế thì bọn họ sẽ không tìm cách để quấy rầy cô nữa. 
Đi trên vỉa hè với những ánh đèn đường mờ khiến cô có chút sợ.Đi buổi tối muộn thế này lại không bóng dáng người qua lại thì càng nguy hiểm.Ông trời quả nhiên biết trêu người,cô lo sợ điều gì thì nó lại đến. 
Chỉ còn cách cô nhi viện một con đường nữa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-ben-goi/3496225/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.