- Bà cố,con tìm bà nãy giờ.
Ngạn Thanh ló đầu nhìn về phía sau của bà cụ.Một cậu nhóc tầm 14 15 tuổi đang hớt hải chạy lại.Trong tâm trí của cô lúc ấy chỉ có sự ngưỡng mộ giành cho cậu nhóc đó.Lần đầu tiên cô nhìn thấy một cậu con trai đẹp đến thế,không chỉ ngũ quan mà thần thái đều vô cùng hoàn hảo.Bởi vì từ nhỏ cô chỉ tiếp xúc với những đứa trẻ trong cô nhi viện nên trông thấy cậu nhóc đẹp như thế,thì liền nổi tính tò mò mà nhìn chằm chằm lấy cậu.
Quý Nghiên Dương nắm lấy tay của bà,cậu đề phòng nhìn cô bé gầy gò trước mắt.Đôi mắt sắc lẹm quyét một vòng trên người của Ngạn Thanh,nhận thấy cô không phải người xấu trông giống người vô gia cư thì liền gạt bỏ đi sự đề phòng.Cậu quay sang dịu dàng mà nói chuyện cùng bà của mình.
- Bà cố ơi chúng ta về nhà thôi,cha con lo lắng cho bà lắm đó ạ.
Bà lớn tuổi rồi,đầu óc không còn minh mẫn.Thường xuyên đi lạc nên nhà họ Quý thuê bảo vệ cho bà nhưng lại lơ là để bà đi lạc mất.Nguyên một đám đàn ông to xác cũng không phát giác ra được bà đi lạc từ lúc nào.Không những thế bà cố còn thường xuyên không nhớ gì cả nhưng duy nhất đứa cháu Quý Nghiên Dương là bà nhớ.Mọi lần đều là cậu ra mặt thì bà mới chịu đi theo về nhà.
Lần này bà lại không nghe theo cậu mà đứng yên bên cạnh cô nhóc gầy gò kia.Quý Nghiên Dương ngỡ tưởng bà cố nhà mình bị uy hiếp nên cậu nhóc lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-ben-goi/3496224/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.