Lâm Thành vào những ngày mưa tầm tã,Ngạn Thanh 6 tuổi đứng thơ thẩn trước cổng lớn của cô nhi viện.Cô bé trong bộ quần áo cũ kĩ,chỗ rách chỗ vá.Trên gương mặt trắng muốt suốt hiện vài vết bầm tím nhỏ. 
Bầu trời âm u hệt như tâm trạng của cô lúc này,chỉ là một cô bé 6 tuổi đáng ra nên được vui chơi cùng bạn mỗi ngày nhưng cô lại chẳng thể yên ổn được.Cô biết ngoài chỗ này ra mình sẽ không thể đi đến đâu được. 
Thế giới ngoài kia còn khó khăn nguy hiểm hơn ở đây gấp vạn lần.Ngạn Thanh hai mắt lưng trừng nhìn tấm biển treo tên cô nhi viện liền não nề.Cô chậm rãi cúi xuống thu dọn lại mấy cuốn sách bị xé rách. 
Ngạn Thanh quay trở lại căn phòng của mình.Phòng ngủ với chiếc giường dài nằm sát tường.Hơn chục đứa bé tầm 3-4 tuổi chạy qua chạy lại trên đó. 
Cô không được ở cùng những đứa trẻ bằng tuổi mà phải ở đây trông nom những em nhỏ này. 
Ngạn Thanh mệt mỏi đi tắm rửa,lúc cô quay trở lại thì đám trẻ vẫn cứ nô đùa mãi.Tiếng cười đùa ầm ĩ đến chói tai,có đứa khóc có đứa cười. 
Cánh cửa gỗ bên ngoài liền có người mở ra.Cô Triệu cùng gương mặt nhăn nhó đi vào.Bà ấy lườm lấy Ngạn Thanh,bắt đầu chửi lớn. 
- Có tí việc trông mấy đứa này cũng không xong,còn không mau đi dỗ tụi nó. 
- Dạ. 
Ngạn Thanh không chút cảm xúc mà đáp lại,cô không cãi cũng không nói lý.Đến khi bà ấy rời đi cô mới đi đến kệ sách lấy ra cây đàn tỳ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-ben-goi/3496223/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.