Lẽ ra phải đi vòng qua các dãy nhà để về khuê phòng thì để cho nhanh, Tuyết Liên Hoa lao ra giữa mưa chạy tắt qua sân. Việc gì đến phải đến, cô ta bị sét đánh ngã lăn ra bất tỉnh. (D)
Chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng xảy ra nhưng không ai có ý định đưa Tuyết Liên Hoa vào, dù là người thân, người ăn kẻ ở hay đám lính tráng lố nhố đứng ngồi. Họ e sợ điều gì sao?
Giống như ở thế giới của Song Hà vào thời này thấy người chết đuối nhiều khi cũng không ai cứu vì sợ mạng đổi mạng, cướp cơm của Hà Bá sẽ bị trả thù, người kế tiếp bị bắt sẽ là mình.
Nhìn Tuyết Liên Hoa nằm bất tỉnh, nổi lềnh phềnh giữa làn nước bẩn thật quá bất nhẫn nên Song Hà lao ra lôi cô ta vào phòng làm hô hấp nhân tạo. Dễ có đến mười phút sau Tuyết Liên Hoa mới tỉnh, ngơ ngác nhìn quanh. Giờ thì mọi người đã xúm lại quanh cô và cô ta, vòng trong vòng ngoài. Song Hà hỏi đầy lo lắng: (1)
"Chủ nhân à, cô nhận ra tôi chứ? Cô di chuyển được không? Có thấy đau ở chỗ nào không? Để tôi bảo người ta mời bác sỹ khám cho cô nhé!"
Tròn mắt nhìn Song Hà Tuyết Liên Hoa hỏi lại:
"Bác sỹ là gì?"
Song Hà thở phào nhẹ nhõm. Thế là may rồi, không bị mất trí nhớ, đầu óc cũng không bị ảnh hưởng. Cô nhớ lại những trường hợp bị sét đánh vẫn sống sót mà TV từng đưa tin, các đầu dây thần kinh bị đốt cháy nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mo-la-noi-bat-dau/3746695/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.