Song Hà miệt mài mỗi ngày làm tranh thêu ruy băng. Những bông hoa, những chiếc lá theo cách này không phải là thêu lên vải mà dùng lụa hoặc ruy băng tạo thành vì vậy trông khá lạ mắt và độc đáo. (2)
Những tấm vải thêu dùng để may đầm dạ hội không chỉ đẹp còn tạo sự khác biệt. Chính vì lẽ đó cô kiếm được khá nhiều tiền. Song Hà cần tiền. Hiển nhiên ai chả cần tiền, một kẻ không cha không mẹ như cô lại càng cần.
Đang nằm lơ mơ ngủ Song Hà nghe như có tiếng trẻ con. Cô lập tức mở mắt, buồn rầu nghĩ: "Mình chắc bị ám ảnh quá mức rồi." Nhưng không, Louis hiện ra nơi ngưỡng cửa với nụ cười rạng rỡ, bé Kem bế trên tay. (4)
Nhìn gương mặt bừng sáng vì hạnh phúc của Song Hà Louis thấy vui sướng vô cùng.
Nhào vào lòng anh cô thủ thỉ:
"Cảm ơn anh! Em thật không biết làm sao để nói hết lòng biết ơn.." (2
Louis chặn cô lại không cho nói tiếp.
"Không cần phải nói gì cả, anh làm việc cần làm thôi. Em cũng biết vì em anh sẵn sàng xô nghiêng trời lệch đất đúng không?" (T)
Vội vã như hai tên kẻ trộm bỏ trốn Louis và Song Hà đem theo bé Kem và bảo mẫu dọn vào căn biệt thự của anh. Đây là khu dinh thự của dòng họ Imbert, Pierre sẽ không dám tùy tiện xông vào. (1)
Lần này Louis mang cái họ của mình ra thương lượng nên mới giành lại được Kem, cô hiểu rõ điều ấy. Pierre cũng không dám bám theo tán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mo-la-noi-bat-dau/3725588/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.