Có rất nhiều thế giới khác nhau và những người giỏi như cụ cố ngoại của Song Hà có thể dễ dàng đi từ thế giới này sang thế giới khác còn đa phần mọi người không đi được đâu cả thậm chí không biết tới sự tồn tại của các thế giới khác.
Còn loại gà mờ như cô, đi rồi cũng không biết mình đã đi, không biết làm sao để quay lại, lạc lung tung như kẻ mù hướng. Nhưng dẫu sao Song Hà cũng có thể đi sang một vài thế giới khác. Khởi đầu như thế với một kẻ tập sự cũng không tệ.
Không phải cứ muốn đi đâu thì đi, những kẻ đi lại tự do, đang ở thế giới này thoắt cái đã sang thế giới khác thì cô không rõ còn không tìm đến nơi giao thoa giữa hai thế giới, trong phòng Song Hà cũng có một chỗ.
Là các thế giới khác nhau nên có thể tưởng tượng giống như các thứ xếp chồng lên nhau, cùng là nơi đấy mà lại khác rồi chứ không phải là mở cửa để nhìn sang nhà hàng xóm. Nhiều khi Song Hà ngồi hàng giờ trong góc phòng tò mò quan sát một thế giới khác.
Ở đó có bốn nhóm người. Một nhóm nhìn như người tiền sử, ăn mặc trông rất hoang dã quấn da quấn vải, răng mài nhọn hoắt như dã thú. Nhà của họ thấp lè tè như những túp lều bằng đá.
Nhưng họ là những người chăm chỉ, mối bận tâm hàng đầu của họ là làm việc: săn bắt, hái lượm, trồng trọt, dù cho cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi ấy quả thực quá khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mo-la-noi-bat-dau/3723197/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.