Song Hà đúng là làm thân trâu ngựa thật. Khi anh ta thích cô phục vụ anh ta. Khi anh ta muốn, anh ta mang cô đi "trao đổi" với đối tác, thu về kha khá vật phẩm. Còn khi anh ta cần, bao nhiêu việc lớn nhỏ trong trại trút lên đầu Song Hà hết.
Nơi này giống như cái lồng Faraday đối với cô, những khả năng Song Hà từng có, đem lại cho cô chút ít tự hào đều bị vô hiệu hóa nên Song Hà nay chỉ là một kẻ lao động chân tay đơn thuần, xếp cuối cùng trong chuỗi thức ăn.
Ngồi lặng lẽ ở một góc bàn, cô cố gắng nuốt chỗ cơm thừa canh cặn. Phần cho loại thấp kém như cô chỉ có vậy thôi, còn có mà ăn là tốt lắm rồi.
Ở đây đã hơn hai tháng Song Hà vẫn chưa kết thân được với ai. Tất cả ngại cô vì chẳng biết xếp cô vào loại gì. Song Hà không phải là ma như bọn họ, vẫn là người. Cô được đi lại tự do trong phòng chủ nhân trong khi bọn họ không được phép tuy nhiên thủ lĩnh cũng chẳng đối xử tử tế gì với cô nên họ cũng nhìn theo đó mà cư xử.
Hơn nữa ở nơi này quan trọng nhất là sức mạnh. Song Hà không đủ khỏe để đi chiến đấu, đi ăn cướp thì chính xác hơn và cũng không được tự ý ra ngoài, chẳng có chiến lợi phẩm gì để trao đổi, vô sản. Do đó thật dễ hiểu khi cô là kẻ thấp kém nhất, nhìn quanh chẳng có ai thấp hơn.
Song Hà lại cực ghét trò quần hôn cho nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mo-la-noi-bat-dau/3723198/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.