Ngày giải bùa còn có một đám người Pháp tò mò cũng tới, trong đó có Louis, hiển nhiên rồi, anh là người giới thiệu mà. Ngoài ra còn có tay linh mục. Anh ta trẻ măng, chắc mới nhận giáo phận.
Mọi thứ diễn ra đơn giản vô cùng, không như trong truyện người ta cứ thích vẽ rắn thêm chân. Bà phù thủy người dân tộc moi bùa chú đã ếm trong hốc tường ra đốt đi rồi gọi:
"Độc dược ơi, em đi em về!"
Cứ sau mỗi lần gọi như thế, ùn ra từ lỗ chân lông của người bị yểm bùa là từng đám giòi đủ màu, đủ hình dạng, thậm chí có lông, có sừng.
Đờ đẫn đứng nhìn như bị thôi miên, Song Hà kinh hãi đến hồn xiêu phách lạc. Cô tự hứa với lòng mình tuyệt đối sẽ không gây thù chuốc oán với ai để bị ếm bùa.
Thấy người yêu mặt trắng bệch, mắt dại đi vì sợ, đứng không còn vững nữa, quên cả thỏa thuận giữa anh và cô về việc không thể hiện tình cảm chỗ đông người, Louis vội vàng lao tới bên Song Hà ôm cô thật chặt.
Anh chẳng dám nói câu gì đề phòng mọi người biết cô đang sợ, làm pháp sư gì chuyện cỏn con thế cũng sợ, còn đâu thể diện. Hành động của Louis còn gây sự chú ý hơn gấp vạn lần đám giòi đang đùn ra ùn ùn rồi tự tan vào không khí kia. Từ lúc ấy, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Song Hà.
Đã đến nước này rồi thì kệ xác thiên hạ, vả lại chuyện của hai người cũng cần phải được công khai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mo-la-noi-bat-dau/3723196/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.