Dù đã cố nín cười nhưng Louis vẫn không làm nổi. Nhìn gương mặt anh Song Hà nổi cáu:
"Anh cười nhạo em!"
"Không có! Tuyệt đối không. Anh chỉ ngạc nhiên đôi chút thôi. Em sợ sâu?"
"Thì sao? Người ta không được phép sợ cái gì đó hả?"
"Anh tưởng em chả sợ gì trên đời hết."
Đúng vậy, cô là người con gái can đảm nhất Louis từng biết. Bao nhiêu con linh thú nhìn thật gớm ghiếc và nguy hiểm đã được cô thuần phục rồi phong ấn trong những chiếc hộp đang dần lấp đầy cả một căn phòng rộng lớn.
Anh còn nhớ mãi cái lần con quái vật hai chân dưới là chân dê nửa thân trên là người chỗ còn dính thịt chỗ trơ xương đột ngột xuất hiện trước mặt anh. Hình như khi ấy Louis đã va phải thứ gì đó làm cho nó thoát được ra.
Sợ hãi tột cùng, anh đứng đờ người không nhúc nhích nổi. May thay Song Hà xuất hiện, đứng chắn giữa anh và nó. Bình thản như không cô vẩy tay nhẹ nhàng những chiếc lá nguyệt quế bay ra, biến thành những con dao cắm vào con yêu quái thiêu đốt nó thành tro trong nháy mắt.
Tất cả sự việc chắc chỉ diễn ra trong vòng hai, ba giây. Sự uy dũng của Song Hà khi ấy làm Louis nhớ mãi. Và nó cũng khiến anh nhanh chóng bình tâm lại.
Thấy cô cứ ngó mãi xuống sàn Louis bảo:
"Em tìm con sâu hả? Cụ cố ngoại của em mang nó đi rồi. Nói thật là nó đẹp tuyệt đấy. Không biết ở đâu ra."
Chả là bẵng đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mo-la-noi-bat-dau/3723195/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.