Lăng Vân Ninh nghiêng người hứng lấy tia nắng yếu ớt rọi qua cửa sổ của căn phòng, xích bạc trên chân y vẫn khiến y không thể làm quen được. Vòng xích tuy cứng nhưng cũng không làm đau cổ chân y, nó đã được bao bọc bởi một lớp linh lực ấm áp.
Y cười tự giễu không biết người nào lại rảnh rỗi bắt giam kẻ mù lòa là y như vậy, y vừa thoát khỏi một cái lồng giam thì lại vướng phải cái lồng khác. Thật nực cười!
Tiếng bước chân ấy lại vang lên, người kia vẫn không nói gì, nhưng những động tác đụng chạm với y lại vô cùng dịu dàng. Dịu dàng đến mức y cứ tưởng người kia đang chạm vào trân bảo quý giá chứ không phải người mù như y. Y có thể cảm nhận được tình cảm mãnh liệt của người kia thông qua cảm xúc của hắn, điều này làm y thấy sợ hãi.
Nhưng thật ra y đã có thể đoán ra người này là ai. Chẳng qua là y không dám thừa nhận, y sợ mình đoán đúng. Đến lúc đấy màn che mỏng manh giữa hai người sẽ bị đâm thủng, bầu không khí nhất định sẽ rất ngượng ngùng.
Cảm nhận được bàn tay to lớn ấy đang vuốt ve khuôn mặt mình, hắn giống như đang thương tiếc mà xoa nhẹ hai bên má y. Sự dịu dàng ấy làm y thấy hơi ngại, bởi y là một đại nam nhân, tự nhiên lại được đối xử như một báu vật vô giá.
" Nhược...Nhược Ý, đệ thôi đi." Y hất tay người kia ra, run rẩy nói.
Nhược Ý: " Cứ tưởng sư huynh sẽ không muốn nhận đệ nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-tri-thu-han-cua-nam-chinh-khong-de-kiem/1725892/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.