Từ khi có Tô Tuệ đến, căn phòng nhỏ của Lăng Vân Ninh trở nên tươi sáng hơn bao giờ hết, nó đã có một chút hơi thở của con người. Hơi thở đầy sắc xuân của nàng làm lây nhiễm cả căn phòng, nó đã không còn âm u, tối tăm như trước kia.
Lăng Vân Ninh cảm nhận được cái gọi là ấm áp mà trong suốt mười năm qua y không còn cảm nhận được. Y thấy mình giống như được sống lại một lần nữa, sự vui vẻ luôn bao trùm lấy y giống như một lớp áo dày cộp. Tô Tuệ làm y cảm nhận được tình người ấm áp, giống hệt lúc y ở bên đám người Mị Nguyệt Tu. Y thật lòng coi Tô Tuệ như tiểu muội muội, đối xử với nàng cũng càng tốt hơn ngày xưa.
" Tuệ Tuệ, muội bị giam ở đây bao lâu?" Không biết bắt đầu từ khi nào mà Lăng Vân Ninh đã quen miệng gọi Tô Tuệ thân mật như vậy.
" Hai tháng. Sư phụ muốn để muội tự ngẫm lại lỗi lầm trong này hai tháng, người muốn sau khi muội ra khỏi đây thì sẽ biết nhường nhịn Hàn Mạn Nguyệt hơn."
Lăng Vân Ninh cảm khái trong lòng, thì ra Nhụy Điềm trưởng lão cũng thiên vị đồ đệ như vậy. Trước giờ y vẫn luôn tưởng rằng Nhụy Điềm là người công tư phân minh, luôn phân biệt được phải trái đúng sai. Không ngờ rằng đến cả nàng cũng có thói thiên vị như vậy. Mà cái cô Hàn Mạn Nguyệt kia cũng ghê gớm thật đấy, vừa mới nhập môn không lâu đã có thể đá ngã sư tỉ vững gót ở môn phái.
" Hừ, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-tri-thu-han-cua-nam-chinh-khong-de-kiem/1725891/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.