Từ nhỏ, mẹ lúc nào cũng yêu chiều tôi. Mẹ còn nói tôi là bảo vật, là thứ quý giá nhất trên cuộc đời của mẹ không gì thay thế được. Tuy còn nhỏ nhưng nghe thấy những lời nói này tôi đã cảm thấy rất vui.
Tôi nói muốn ăn món sườn xào, mẹ tôi liền làm một đĩa thơm phức chứa chan đầy tình yêu của mẹ. Tôi muốn một cái váy mới mẹ liền mua cho tôi. Tôi yêu mẹ nhất thế gian này.
Tôi không có ba. Mẹ tôi bảo tôi chỉ cần bà ấy là đủ và bà ấy cũng vậy. Tôi cũng không hỏi nhiều về ba mình hay là ghen tị với mấy đứa nhóc hàng xóm. Hai mẹ con tôi nương tựa lẫn nhau sống rất hạnh phúc. Mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy cho đến khi tôi lên 6 tuổi.
Lúc ấy mẹ lúc nào cũng gửi thư qua lại với một ai đó. Tôi tò mò hỏi thì mẹ lại đánh trống lãng. Tôi cũng cảm thấy không sao bởi vì tôi nghĩ đó là công việc của bà ấy. Bà ấy vẫn đối xử với tôi như bình thường.
Có lần, tôi nghịch với lửa bà ấy nổi giận và mắng tôi một trận, tôi khóc sưng cả mắt bởi lẽ mẹ tôi có bao giờ mắng tôi như vậy. Tôi ủ rũ cả ngày không thèm nhìn mặt mẹ. Đến tối mẹ tôi ôm tôi vào lòng và bảo: "Minh Di, mẹ xin lỗi, con đau không? Tay con bầm tím hết rồi."
Rồi hai mẹ con cùng bật khóc nức nở. Tôi òa khóc như mưa tuôn, lúc ấy tôi còn nghĩ tôi sẽ khóc mãi không ngừng mất thôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-tri-cua-thanh-xuan/2455514/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.