Tôi và Tiểu Hi lặng lẽ bước trên con đường bọc quanh bờ sông. Tiểu Hi đi theo phía sau. Suốt đoạn đường ai ai cũng trầm mặc không nói gì. Trong đầu tôi chỉ vang vọng một câu mà Minh Di nói ban nãy: "Dù mẹ tôi có như thế nào đi nữa, tôi vẫn yêu mẹ tôi rất nhiều".
Khi nghe xong câu chuyện tôi có chút sửng sốt, tôi không biết phải làm thế nào nữa. Tôi nên đi tìm cô Mây? Hay là nên tập trung lật đổ Trương gia? Thoáng chốc trong lòng tôi có cảm giác buồn man mác. Tôi đang buồn vì điều gì chứ? Vì tuổi thơ bất hạnh của Kim Chí và Minh Di? Hay là vì tình yêu sâu đậm của Bằng Tôn dành cho vợ ông ta? Tôi cũng không thể hiểu bản thân mình...
Đang đi lạc trong dòng suy nghĩ. Đột nhiên, Tiểu Hi lên tiếng phá vỡ mọi suy nghĩ của tôi và không gian tĩnh lặng ấy
- Niên Vũ, yêu một người lại khó khăn đến thế sao?
Tôi quay đầu nhìn lại. Một làn gió thổi qua khiến mái tóc cô ấy đính trên không trung, mùi hương thoang thoảng bay qua mũi, cảm nhận làn gió chạm vào làn da cuốn trôi mọi tâm tư lúc đó. Tôi sững sờ rồi lại trả cho cô ấy sự trầm mặc.
- Nếu như, có thể yêu một người thật dễ dàng thì tôi sẽ ôm chầm lấy em vào lòng ngay lúc này rồi.
Tôi không trả lời cô ấy mà cứ bước đi, bởi lẽ lời muốn nói ra lại không thể nói được, nên đành chôn sâu trong tim.
Về đến nhà tôi, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-tri-cua-thanh-xuan/2455516/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.