Anh đã có được một hợp đồng rất lớn với lợi nhuận khổng lồ nên hôm nay tâm trạng của Bằng Tôn rất tốt, anh không muốn về nhà, bởi vì anh biết ở nhà toàn là hình bóng của Tống An. Anh cũng không đi bar nơi những ánh đèn xanh đỏ lập lòe, thay vào đó anh lại sải bước trên con đường anh chạy qua mỗi ngày, nhưng hôm nay anh lại cảm thấy nó rất đặc biệt.
Anh đi thật chậm, ngắm nhìn từng nơi một.
Con phố hôm nay náo nhiệt hơn mọi ngày, xe tấp nập chạy qua như đang tranh đua với dòng người nhộn nhịp, các dãy nhà hai bên đường treo những tấm biển đỏ đỏ xanh xanh với những dòng chữ chạy qua lại thật thích mắt. Mùi hương của xe bắp nướng bên đường lan tỏa trong không trung, chúng bay lượn qua mũi rồi chạy sang các dãy nhà, tuy vậy chúng vẫn không thể bay lên các tòa nhà chọc trời mang đầy nỗi cô đơn chơi vơi giữa bầu trời đằng xa xa. Tiếng cười đùa của một thiếu nữ mới lớn. Tiếng nũng nịu của một đứa trẻ thơ, Tiếng rao bán đầy sức sống của nhưng chủ tiệm. Một con đường đầy sắc màu.
- Đây là thứ vẫn diễn ra mỗi ngày đó sao?
Anh vẫn bước và ghé vào một quá há cảo. Anh nhớ rằng há cảo là món đầu tiên mà anh và Tống An cùng đi ăn.
- Vẫn ngay tại đây, vẫn là món này, chỉ là quá khứ có em còn hiện tại thì không.
Anh in dấu chân của mình xuống tận cuối đường. Ra là một con đường khác.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-tri-cua-thanh-xuan/2455512/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.