Lục Dao như bị nghẹt thở, vội vội vàng vàng mở miệng giải thích, “Tôi không có ý ……..”
Lý Minh Châu cười gằn một tiếng.
Lục Dao giải thích được một nửa lại nghĩ bụng: Ơ đệt, cậu ta cười gằn như vậy là có ý gì!
Đáng tiếc Lý Minh Châu cũng không buồn giải thích cho cậu cô cười như thế là vì đâu.
Lục Dao không dám hỏi, song lại cảm thấy Lý Minh Châu cười không đúng lúc gì hết.
Lúc tàu điện ngầm vào ga, Lý Minh Châu vừa bước lên tàu thì Lục Dao cũng theo luôn phía sau.
Lý Minh Châu nhìn cậu nói, “Cậu không phải về trường học à?”
Lục Dao nghĩ thầm: Đương nhiên làm rõ lý do sao cậu cười gằn kiểu đó quan trọng hơn chứ!
Nhưng Lục Dao không nói ra, cậu cũng bắt chước Lý Minh Châu cười gằn nói, “Tôi đi đâu mắc mớ gì tới cậu?”
Lý Minh Châu nghe giọng điệu của cậu thì biết cậu lại giở thói thiếu gia, cô chọn cách lơ đẹp cậu.
Hai người im lặng không nói gì, sau khi Lý Minh Châu xuống tàu điện ngầm thì Lục Dao cũng xuống theo.
Chỗ Lý Minh Châu ở cách trường không xa lắm, là một thôn nhỏ nằm trong thành phố, xuống tàu đi thêm năm trăm mét, vòng qua một khu chợ bán đồ ăn, băng qua một ngõ nhỏ, hai bên ngõ đều có người bán hàng rong bán mấy thứ như xiên que, đồ chơi.
Khi Lý Minh Châu đi tới chợ thì đã cách nhà rất gần, Lục Dao vẫn đi theo cô, chuyện này không ổn lắm.
“Cậu đi theo tôi làm gì?”
“Tiện đường.” Lục Dao nói, “Ai thèm đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-trai/1796712/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.