Không thể không nói, Du Niệm nói những lời này đều doạ mọi người, muốn toànbộ sao sáu cánh của thất tịch, cô đúng là dám nói ra lời này.
“ Vậy, thế nào?” Du Niệm quay đầu nhìn Cố Dịch Hiên.
Con ngươi nhu hoà tinh mĩ của Cố Dịch Hiên lướt qua mấy ánh sáng, khoémiệng có chút gợi lên, không hiểu sao làm cho người ta cảm thấy nhu hoànhư nước: “Có thể.”
“Hiên!” Đan Khương Hằng hơi cúi đầu, giọng nói cảnh cáo vang lên.
Cố Dịch Hiên cũng không để ý đến Đan Khương Hằng, ánh mắt nhu hoà, đạm mạc nhìn Du Niệm: “Nếu cô có thể đàn được một bản nhạc hoàn mỹ như cô nói.”
Du Niệm đối với giọng nói thản nhiên và khinh thường của Cố Dịch Hiênkhông thèm để ý, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ Khúc Quyến Si, đưa anh ngồi vào một bên.
Khúc Quyến Si híp nửa mắt nhìn Du Niệm, lười biếng lêntiếng: “Cô muốn sao sáu cánh tôi không thể cho cô sao? Cùng Tiểu Cố rỗihơi làm trò gì?” Trước không nói Du Niệm có thể đàn được đến trình độ âm nhạc biến thái đó không, dù có đạt tới cũng không có kết quả tốt.
Hả?
Tiểu Cố? Xem ra quan hệ cũng không tệ.
Du Niệm chỉ cười cười, vô cùng thân thiết vén tóc mái che gần hết đôi mắt của Quyến Si lên, sau đó ngồi trước đàn dương cầm.
Đen và trắng đối lập nhau, không biết vì sao, rõ ràng không có động tác đẹp mắt nào nhưng Du Niệm lại làm cho người ta cảm thấy cô và màu trắng hoà hợp với nhau. Dung nhan thuần khiết mà tội ác, không hiểu vì sao làmcho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-thieu-day-do/1522681/quyen-1-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.