Cả đoạn đường không ai nói
gì, Du Niệm và Đan Khương Hằng im lặng tiêu sái đi, hương thơm nhàn nhạtlượn lờ ở chóp mũi, làm cho người ta vui vẻ, thoải mái tinh thần.
Một hồi lâu sau Đan Khương Hằng mới nhận ra hương thơm nhàn nhạt làm chongười ta cực kì thoải mái này là truyền từ người Du Niệm đến, có chúthoang mang. Lúc trước khi La Sinh Nhược Du Niệm quấn quýt lấy anh, saochưa từng ngửi qua hương thơm này? Khó trách Khúc Quyến Si cực lười kialại đồng ý làm người yêu của cô, thì ra là vì hương thơm này sao?
“Tôi có thể hỏi vài vấn đề không?” Giọng nói có chút trầm thấp như tiếng tiên trời vang lên giữa hành lang im lặng.
Du Niệm nghiêng đầu nhìn về phía Đan Khương Hằng, đôi mắt phảng phất ubuồn kia yên lặng như nước nhìn cô, sẽ làm cho người khác cảm thấy đượcanh nhìn là một cảm giác hạnh phúc. Nhưng mà người bị Du Niệm nhìn lạicảm thấy giống như được trở về cơ thể mẹ, được nằm trong bụng mẹ ôm ấpan toàn và thoải mái, sâu xa một chút, sẽ làm cho người khác cảm thấyđược cô nhìn là một cảm giác hạnh phúc được toàn thế giới thoả mãn. (hứ, Du Niệm còn cao tay hơn, Đan Khương Hằng đã là gì)
Đây là một đôi mắt khiến con người trầm mê (trầm luân, mê muội)
Đan Khương Hằng giật mình, cảm nhận được nguy hiểm, đưa ánh mắt đi nơi khác. (haha, sợ chưa)
“Có thể.” Dừng lại một chút, nói tiếp: “Một vấn đề một trăm ngàn.” Lương Lễ nói, người gia tộc La Sinh Nhược không thể làm gì không công,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-thieu-day-do/1522680/quyen-1-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.