"Ngươi chậm một chút ······"
Tạ Quỳnh khẽ nói.
Không biết là gió đêm quá vội hay là hoàn toàn không nghe được.
Tạ Trọng Sơn bỗng nhiên nhảy khỏi bức tường cao, Tạ Quỳnh không nắm vững, đôi gò bồng trước người va mạnh vào trên lưng chàng.
Cơn đau bất ngờ khiến Tạ Quỳnh nhíu mày.
"Ây da!"
Nàng đau kêu thành tiếng.
"Đã đến phủ Thôi ······ làm sao vậy?"
Tạ Trọng Sơn nghiêng đầu dò hỏi. Mềm mại khác thường sau lưng khiến chàng hơi có cảm giác, người trên lưng kêu đau tất nhiên có liên quan đến sự mềm mại khác thường đó, chỉ là ·······
"Không sao! Ngươi đi kêu cửa, cứ nói ta tìm Thôi Lãnh. Đừng nói chúng ta là người nhà họ Tạ, đem cái vòng tay này cho huynh ấy, huynh ấy nhất định biết là ta."
Tạ Quỳnh cởi chiếc vòng ngọc xanh biếc ra khỏi cổ tay rồi đưa cho Tạ Trọng Sơn.
Vòng ngọc kia là vào sinh nhật năm trước chị họ Tạ Chương đưa cho Tạ Quỳnh làm quà sinh nhật.
Nàng cực kỳ thích nên luôn mang trên cổ tay, bởi vậy Thôi Lãnh còn từng trêu ghẹo nàng rất nhiều lần. Hiện giờ chỉ cần thấy vòng tay, y tất nhiên sẽ biết là nàng tới tìm y.
Trong lòng Tạ Trọng Sơn thầm hừ một tiếng, nhận lấy vòng tay rồi tiến đến kêu cửa.
Vì sợ bị cấm quân phát hiện, chàng mang Tạ Quỳnh tới đến cửa sau của phủ Thôi- nơi người hầu ra vào.
Cửa sau tất nhiên sẽ không đường hoàng như cửa chính của phủ Thôi, nó chỉ đối diện với một con hẻm nhỏ u tối và hẹp.
Trên người Tạ Quỳnh còn đau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-than/902853/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.