13.
Tôi ngồi nghiêm chỉnh, trầm giọng hỏi: “Sau khi dậy, chuyện đầu tiên phải làm là gì?”
A Thọ ra vẻ nghiêm túc, trả lời: “Tìm mình.”
Mặt tôi không đổi sắc, ta hỏi tiếp: “Trừ bỏ em...”
A Thọ trả lời trôi chảy: “Những người khác đều là kẻ lừa đảo.”
Tôi: “Hôm nay không nghe lời em...”
A Thọ: “Mai sau chỉ có thể ăn mướp đắng.”
Tôi: “Mỗi ngày phải ăn mướp đắng...”
A Thọ: “Thì đời khổ! Ha ha!”
“Tóm lại.”
“Yêu mình, kiếp này, kiếp sau, cả kiếp sau sau nữa!”
“Ăn cơm.”
Anh thành kính nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực: “Gia quy của vợ.”
Nghi thức trước khi ăn cơm kết thúc.
Ngày qua ngày, A Thọ nói chuyện ngày càng trôi chảy.
Trước ngày bán lúa, anh cắt lúa xong.
Ngày đi bán lúa, tôi hỏi dì Trần giá lúa trong thôn rồi đem đi bán, có giữ lại một ít cho nhà ăn.
Tôi chia tiền bán lúa ra làm ba phần, một phần nộp thuế, một phần dùng cho chi tiêu hằng ngày, còn một phần thì giữ lại, khi nào cần tiền gấp thì mang ra dùng.
Lâu rồi chưa tính toán như thế này.
Tiền từ việc trồng trọt chỉ đủ sinh hoạt nhưng nếu đi làm thêm thì chắc kiếm được thêm tiền. Ai chê nhiều tiền chứ.
Phụ nữ ở đây có thể thêu đồ rồi bán nhưng tôi không biết thêu. Nhờ thân thiết với các chị nên tôi được theo họ lên trấn. Các chị gửi mẫu thêu cho những cửa hàng đáng tin cậy, cho tôi đỡ phải lựa chọn.
Tiệm vải do ông chủ làm chủ, bà chủ giúp tiếp khách, còn có hai tiểu nhị.
Khi giao dịch với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-quy-cua-vo-tam-on-nhi/4702559/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.