16.
Tôi vẫn hỏi: “Thím là ai? Thằng ba là ai?”
Tôi hỏi A Thọ: “A Thọ biết ai không?”
A Thọ lắc đầu.
Bà ta lườm tôi một cái: “Đừng có mà giả ngu. Tao nuôi mày bao nhiêu năm trời. Giờ mày không muốn báo đáp bọn tao à?”
Tôi không kiên nhẫn: “Thím này đúng là ngang ngược vô lý. Tự dưng chạy đến nhà người ta xin xỏ, còn ra vẻ ta đây. Thím ăn xin thì phải có thái độ của người đi ăn xin chứ?”
Dì Trần không nhịn được mà cười. Mẹ Liễu đỏ bừng cả mặt, bèn nói dì: “Hai đứa ngốc đó không biết ai với ai. Bà còn không biết tôi là ai sao?”
Dì Trần cười: “Bà là ai thì sao, liên quan gì đến tôi?”
Bà ta đứng phắt dậy, không biết nên trút cơn giận lên người ai, cuối cùng lại chọn tôi, chỉ tay vào mặt tôi: “Cái thứ mất dạy! Nuôi mày bao nhiêu năm như vậy, giờ mày lại không thèm nhận cha nhận mẹ. Mày có biết mấy năm nay vì mày, tao với cha mày đi ra ngoài đường không dám ngẩng đầu lên không?”
“Thím là mẹ của tôi, vậy cha tôi đâu?”
Mẹ Liễu trong phút chốc tắt lửa.
Nguyên chủ gây mất mặt đến người nhà nên người nhà họ Liễu đều ghét nguyên chủ. Tôi hay ra ngoài nên họ càng ghét tôi hơn.
Rõ ràng, cha Liễu làm chủ một nhà nên muốn giữ thể diện. Ông ta không dám sang nhà con cả để đòi tiền nên cho vợ của mình tới thay.
Bà ta ngay lập tức lấy lại tinh thần: “Còn muốn cha của mình đến thăm? Mày còn biết trên biết dưới nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-quy-cua-vo-tam-on-nhi/4702560/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.