9.
Trẻ con sợ nhất là người lớn không cần nó nữa.
Tôi không trêu anh nữa. Tôi đặt bàn tay của mình lên bàn tay đang cầm màn thầu, giọng điệu kiên định và nhẹ nhàng: “Sẽ không đâu.”
A Thọ không tin tôi. Ngón tay của anh dưới bàn tay của tôi vẫn hơi run. Khi đôi mắt trong veo, không có tạp chất nhìn về phía tôi, nó dường như bị một nỗi buồn bao phủ.
Tôi có cảm giác như trái tim bị siết chặt, là đang xót cho anh.
Tay tôi hơi dùng sức. Tôi mỉm cười với A Thọ: “Em nói cho A Thọ một bí mật. Mình đừng nói ra ngoài nhé.”
Anh không hiểu chuyện gì nhưng vẫn gật đầu.
“Thực ra, em là từ trên trời xuống.”
A Thọ nhăn mày, lực chú ý chuyển sang nơi khác, thì thầm: “Thần tiên sao?”
Tôi cười: “Em không phải thần tiên nhưng thần tiên gọi em tới.”
“Tới làm gì?”
“Tới làm người nhà của A Thọ!”
Anh ngẩn người, vành mắt dần ửng hồng.
“Ông nội bảo thần tiên đưa mình tới sao?”
Trong lòng tôi ngẩn ra.
A Thọ hít mũi, khi nói thì giọng đã khàn đặc: “Ông không về nữa đúng không? Dù tôi gọi ông đến thế nào thì ông cũng không dậy. Các bác các chú bỏ ông vào trong một cái rương, gọi nó là quan tài.”
“Tôi thấy họ chôn quan tài và ông vào trong đất. Nhưng ông đâu phải là hạt giống, năm nay trồng, năm sau cũng không lớn. Họ lừa tôi. Tôi chờ mãi mà ông vẫn không quay lại...”
Giọng anh run rẩy. Tay cầm màn thầu cũng run. Tôi an ủi cũng không được.
Hằng ngày, anh ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-quy-cua-vo-tam-on-nhi/4702558/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.