5.
Tôi không có gia đình. Từ nhỏ, tôi đã bị vứt ở cô nhi viện. Đối với tôi, cha mẹ và người nhà chỉ là những khái niệm.
Nhưng may mắn là viện trưởng và các cô chú trong cô nhi viện đều rất tốt nên cuộc sống của tôi cũng tạm ổn.
Cố gắng một phen, biết đâu giàu ba đời.
Ừm... Hình như không giàu lắm, cũng không được ba đời.
Nhưng lấy năng lực của tôi thì tôi vẫn có thể sống tiếp ở đây.
Nhà A Thọ không giàu nhưng không phải là căn nhà chỉ có bốn bức tường. Ông nội của anh có chút bản lĩnh. Mấy mẫu ruộng được canh tác đâu vào đấy. Trong nhà vẫn còn ít bột mì, còn có một ít thịt khô.
Tôi nhờ dì dạy, làm ra bữa cơm đầu tiên trong căn bếp này.
Dì đứng bên cạnh tôi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, mãi mới nói một câu: “Cháu nghĩ thông là được rồi. Làm gì đến mức mà phải từ bỏ cuộc sống.”
Tôi gật đầu: “Cháu biết rồi dì. Đã chế.t một lần rồi thì có gì mà không nghĩ thông đâu?”
Ánh mắt dì nhìn tôi vẫn còn hơi bắt bẻ nhưng đã thân thiện hơn nhiều rồi.
Sau khi dì rời đi, tôi và A Thọ cùng nhau ăn cơm. Anh vẫn hơi sợ tôi. Anh ngồi trong góc, cúi đầu ăn cơm, không dám ngẩng đầu lên.
Tôi không vội, những ngày sau còn dài.
Mười ngày qua, tôi đều nấu cơm, sửa cho A Thọ vài bộ y phục.
Sinh thời, ông nội dạy A Thọ rất nhiều việc. Anh biết làm một số việc, như khi tôi đi cùng anh ra ruộng, anh biết đào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-quy-cua-vo-tam-on-nhi/4702557/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.