Ba ngày sau
Lầu hai, quán trọ Đàm Châu.
Vị thiếu niên một thân áo trắng nằm trên giường tỉnh lại, y chống người ngồi dậy, đảo mắt nhìn hoàn cảnh xa lạ xung quanh, không biết bản thân đang ở đâu. Vừa khéo đúng lúc Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ và Tống Lam đẩy cửa bước vào, trông thấy Hiểu Tinh Trần tỉnh lại, Ngụy Vô Tiện vui mừng không ngớt:
"Tiểu sư thúc, người tỉnh rồi!"
"...... Sư thúc.....? Cậu là ai?"
Ngụy Vô Tiện nghe xong liền ngạc nhiên nhìn sang Lam Vong Cơ, hai người đều thấy vô cùng mơ hồ, Ngụy Vô Tiện hỏi:
"Người không nhận ra bọn con sao?"
Ngụy Vô Tiện nghĩ ngợi một lát rồi nói với Lam Vong Cơ và Tống Lam:
"Có lẽ linh thức bị tổn thương quá nặng khiến người mất trí nhớ rồi."
Ngụy Vô Tiện hỏi Hiểu Tinh Trần:
"Người còn nhớ mình là ai không?"
Hiểu Tinh Trần đáp:
"Đồ đệ của Bão Sơn Tản Nhân, Hiểu Tinh Trần."
Ngụy Vô Tiện chắp tay hành lễ:
"Vãn bối là con trai của Tàng Sắc Tản Nhân, Ngụy Vô Tiện, xin ra mắt sư thúc."
Lại chỉ Lam Vong Cơ và Tống Lam:
"Vị này là đạo trưởng Tống Tử Sâm."
Lam Vong Cơ tự lên tiếng:
"Cô Tô Lam thị, Lam Vong Cơ."
Hiểu Tinh Trần thi lễ đáp lại ba người.
Ngụy Vô Tiện thấy người đã quên hết những việc xảy ra sau khi xuống núi, lòng thầm nhủ những việc nghĩ lại khiến người ta đau lòng ấy đã quên thì quên luôn đi, nếu như cả đời này đều không thể nhớ lại nữa cũng coi như một lối thoát cho người.....
Đợi Ngụy Vô Tiện và hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-nhu-tran-tinh-lenh-mai-mai-khong-co-dai-ket-cuc/176036/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.