Đã ăn đồ của người ta thì cũng không thể nào mà chối bỏ trách nhiệm được, tiền nhất định phải trả, chỉ là hiện tại John không có tiền, mà bây giờ tìm mẹ trả cho thì lại càng không được, mẹ biết ăn kem nhất định sẽ mắng cho một trận ra trò.
John thế nào cũng chẳng nghĩ nổi cách, chỉ có giấy nợ nhưng ông chú trước mặt mình lại không chấp thuận, bối rối, John liên tục vò đầu bức tóc suy nghĩ nhưng thế nào cũng chẳng nghĩ ra.
Đang lúc túng quẩn tưởng chừng như thật sự chẳng còn cách nào thì ngờ đâu trong đầu bỗng lóe sáng ý tưởng, John liền muốn trèo lên người Bạch Hạc Hiên, anh cũng chẳng từ chối mà liền giúp đỡ thằng bé một chút, thành công trèo lên được lên người của Bạch Hạc Hiên, John bám riết lấy cổ anh mè nheo nài nỉ:"Cháu ghi giấy nợ cho chú! Nhé chú!"
"Chẳng phải chú vẫn còn trẻ đẹp như thế này sao, làm sao mà già được hả chú?" John quá đỗi mồm mép không chút ngượng miệng mà nịnh nọt Bạch Hạc Hiên chỉ để được ghi giấy nợ vì không muốn mẹ biết được bản thân đã tự ý dấu mẹ đi mượn tiền người khác ăn kem.
Dường như thấy cách này có chút hiệu quả khi mà nét mắt của Bạch Hạc Hiên đã dãn ra đến độ vui vẻ, John tinh ý mà bồi thêm:"Chắc chắn sau khi cháu lớn lên kiếm được tiền chú vẫn còn rất trẻ!"
"Chú nha chú! Cháu viết giấy nợ nhé?"
Lời trẻ con non nớt làm cho trái tim Bạch Hạc Hiên quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-nhu-em-chua-tung-yeu/2626955/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.