Thì may mắn thay John không hề bị làm sao ở đâu, tâm trạng Helen cũng theo đó mà như trút bỏ đi được một gánh nặng lớn, thở phì một hơi đầy nhẹ nhõm, nhưng rồi Helen kéo John lại gần mình hơn một chút nghiêm khắc mà bảo:"John lần này con lại phạm lỗi con có biết hay không?"
Bị mẹ bắt lỗi, John ngay lập tức cúi đầu, dáng vẻ của một đứa bé vừa phạm lỗi được bày ra, dấu mẹ ăn kem vốn là lỗi của bản thân, bị mẹ phát hiện John tất nhiên sẽ không thể chối, cứ nghĩ là thế nên John đã không chút do dự mà xin lỗi Helen:"Mẹ, con không cố ý dấu mẹ đi ăn kem đâu! Mẹ bỏ qua cho con lần này nhé?"
Mi mắt chớp nhẹ, vốn dĩ không hề biết việc John dấu mình ăn kem, điều mà Helen đang muốn nói là việc John tự ý chạy ra ngoài chơi mà không hề hỏi ý kiến của cô khiến cho cô lo lắng bất an mà thôi.
Ngờ đâu John lại vạ miệng mà khai ra việc mình trốn Helen đi ăn kem, tội lại chồng chất thêm tội, Helen bấy giờ nét mặt đã đen xì lại, thái độ trông đã nghiêm khắc hơn lúc đầu rất nhiều:"John không phải mẹ đã cấm tuyệt đối con không được ăn kem rồi sao? Con không nhớ lần đó con sốt đến thế nào hay sao?"
"Mà John mẹ không hề nhớ mẹ đã cho con tiền! Vậy con lấy tiền ở đâu ra mà đi mua kem?" Helen nghi ngờ tính trung thực trong lời nói của John mà gặng hỏi.
"Con mượn tiền mẹ ạ!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-nhu-em-chua-tung-yeu/2626953/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.