Tôi cấu một cái thật mạnh vào bả vai để bình tĩnh,để xác nhận đây không phải là mơ.Trong đầu tôi văng vẳng những câu nói của mẹ chồng ,tôi đau đớn bật khóc
Cảm giác này chắc chắn là thật rồi,tâm can từng chút một như bị từng cái kim xuyên thấu. Cứ ngỡ bản thân nắm chắc trong tay ,nhưng không phải vậy,không ai đứng về phía tôi hết.
1 ngày trước.
-Chào mẹ chồng hụt của con ,đúng là có duyên thì dù đi cả vòng trái đất vẫn gặp nhau mẹ nhỉ. Năm đó mẹ con mình lạc mất nhau nhưng mà bây giờ chắc chắn mẹ con mình lại có dịp chung hộ khẩu rồi.
-Cô đừng có nói láo,loại phụ nữ ham hư vinh như cô,nhà chúng tôi không cần,chúng tôi chỉ có một người con dâu duy nhất là cái An thôi.
-Chà ,mạnh mồm quá mẹ nhỉ ! Nhưng mà phải làm sao đây,công ty đang lao đao vì không ai quản lí ,anh Duy thì mất trí nhớ,vốn lưu động ở đâu bây giờ? Tôi nói cho bà biết nếu bà chịu ngoan ngoãn nghe lời tôi ,nhất định tôi sẽ nể tình bà là mẹ chồng tương lai mà vực dậy cái công ty rách nát đó,bằng không các người không trụ nổi trên đất Hà thành này đâu.
-Cô nói đi ,yêu cầu là gì?
-Đơn giản lắm mẹ ,mẹ đuổi con An đi ,chờ nó sinh xong ,bắt lấy con của nó và anh Duy,con đỡ phải sinh . Vừa không mất cháu mẹ vừa giữ được công ty,lợi quá còn gì.
-Không thể được,cái Hạnh nó sẽ không chấp nhận ,còn thằng Duy nữa ,nó yêu cái An thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-nhu-dung-gap-anh/2876474/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.