Editor: Bắc Nguyệt Tề Nhất
“Mau đi dỗ chồng con đi.” Bà nội Cố đẩy vai cô.
Khương Niệm mất tự nhiên quay đầu nhìn bà, “Dỗ như thế nào ạ?”
Quan trọng là… vì sao phải dỗ???
Vừa rồi, rõ ràng cô khen anh mà.
Bà nội Cố chậc lưỡi tiếp tục công tác giảng dạy, ý vị thâm trường nói: “Con làm nũng thì cái gì không giải quyết được?”
Khương Niệm: “……”
Cứ như thế này, cô có cảm giác mình bị dạy hư.
*
Khương Niệm ra ngoài nhưng không tìm được Cố Trạch, mở cửa phòng bên cạnh mới phát hiện đây là thư phòng của anh, bên trong cũng không thấy bóng dáng ai.
Bên tường có vài kệ sách lớn nhỏ khác nhau, đầy đủ thể loại đa dạng phong phú.
Chính giữa là chiếc bàn bằng gỗ màu đỏ sẫm. Trên bàn bày biện chỉnh tề làm nổi bật khung ảnh màu trắng bên trái.
Với tính cách Cố Trạch hoàn toàn không có khả năng đây là ảnh gia đình.
Khương Niệm chống tay trên mặt bàn ngồi xuống tò mò lấy qua xem.
Trên ảnh là bóng dáng của một bé gái tầm bảy tám tuổi, mái tóc bồng bềnh đen mượt thắt bím hai bên, thân thể có chút mũm mĩm, làn da như gạo nếp, phấn điêu ngọc trác, trắng tròn mềm mại.
Bối cảnh của ảnh chụp hình như là phòng ăn, giống hội sở gì đó nhìn hơi quen, Khương Niệm nhớ cô có đi qua nơi này.
Bên dưới góc trái khung ảnh có khắc thời gian đã bị ma sát trơn nhẵn, ngày thường chắc chắn thường xuyên được cầm xem, niên đại có chút xưa.
Vậy đây hẳn là mối tình đầu, bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-lam-vo-chong-o-hao-mon/362912/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.