Editor: Bắc Nguyệt Tề Nhất
Cố Trạch vừa về, bên nhà cũ đã gọi điện tới kêu hai người qua ăn cơm.
Nhắc tới việc này Khương Niệm không khỏi buồn bực, Cố gia gốc rễ thâm sâu là một gia tộc khổng lồ, quan hệ họ hàng dây mơ rễ má đến nỗi cô chẳng nhớ được mấy người. Quan trọng là sau một tháng này cô chỉ còn nhớ rõ mặt của ông bà nội Cố.
Nhưng mà ngoài hai vị bắt buộc phải ghi nhớ đó ra còn một vài trường hợp đặc biệt khác ví dụ như vài người làm trò hề trước mặt cô, nói cô được gả vào Cố gia xem như đã trèo cao, ngôn từ lăng mạ thái độ rất ư là khinh thường.
Nháy mắt tinh thần Khương Niệm liền tỉnh táo, hiên ngang đi đến phòng quần áo chọn lựa chiến bào chuẩn bị đến sa trường.
Dưới lầu.
“Thiếu phu nhân còn chưa xong sao?” Bác Tề nhíu mày nhìn thời gian, hướng ánh mắt kêu chị Phương đi thúc giục.
Chị Phương đi lên rồi lại đi xuống nhìn bác Tề lắc đầu, “Thiếu phu nhân nói đã đến eyeliner rồi.”
“Đây là ý gì?”
“Cô ấy nói còn chưa kẻ mắt và chuốt mascara, phấn lót kem nền son môi thì xong rồi.” Chị Phương đếm đếm, hình như vừa rồi Khương Niệm nói vài từ này.
Bác Tề: “……”
Có đôi khi ông cảm thấy, mình và phụ nữ không hề sống chung một hành tinh.
Một lát sau.
Khương Niệm chọn bộ lễ phục cao cấp được đặt may riêng, trên làn váy đen mỏng là họa tiết thêu thùa tinh xảo, khi cô bước đi, đôi chân dài trắng nõn sau làn váy ẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-lam-vo-chong-o-hao-mon/362911/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.